Tâm trạng của Bách Lí Huyền ngày càng cạn lời, tựa như tiếng ngáy của Khương Mặc mỗi lúc một to hơn, đến độ mấy tên bịt mặt đánh xe phía trước cũng nghe thấy rõ ràng.
Dường như đám bịt mặt ấy đang chán ngán chuyến hành trình buồn tẻ này, nên mặc kệ tiếng ngáy ầm ĩ như sấm, bèn cất tiếng trò chuyện rôm rả.
“Mấy người này liệu có đủ cho con súc sinh kia ăn không?”
“Không biết nữa, ta thấy chắc chỉ đủ dắt kẽ răng thôi. Con súc sinh đó ăn khỏe kinh khủng, đám người này chắc chỉ cầm cự được mấy hôm.”
“Chất lượng lần này cũng chẳng ra gì, toàn là già yếu bệnh tật. Mà con đó thì thích ăn tu sĩ, tu vi càng cao, linh căn càng thuần khiết thì nó càng khoái.”
“Có cái mà ăn là tốt rồi, bọn mình thì moi đâu ra được lắm tu sĩ cao cảnh? Nếu làm ầm ĩ quá, sớm muộn gì cũng rước họa. Ta cũng chẳng hiểu thiếu chủ nghĩ gì nữa, lại dính phải cái tai họa đó.”
“Phải đấy, còn bắt thiếu chủ phải đích thân cho nó uống huyết tâm, nhìn mà xót ruột. Gần đây vì con súc sinh đó, bọn mình chẳng làm được trò trống gì, chỉ lo lùng bắt người sống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT