Không cần nộp phí vào cửa thành, dân cư quanh Biện Kinh liền đổ dồn vào nội đô như nước chảy. Trong chốc lát, kinh thành đông nghịt người, bước đi cũng khó.
Những tiệm tạp hóa, tửu lâu, quán vải trước đây buôn bán đìu hiu, nay đều chật kín khách; cả mấy sạp thức ăn bên đường cũng không còn chỗ trống.
Dân quê ý nghĩ giản đơn, khó khăn lắm mới được vào thành một chuyến, chẳng thể nào bỏ lỡ cơ hội mua chút đồ, ăn một bữa nóng sốt; coi như cũng tiêu dao trong hoàng thành một phen.
Bình thường, họ chưa từng đặt chân tới đây, hình ảnh hoàng thành chỉ là một mảng tưởng tượng trong đầu tưởng rằng nơi ấy thứ gì cũng tốt, tưởng rằng món ăn nơi ấy nhất định là mỹ vị nhân gian.
Mãi đến khi tự mình vào thành, mới phát hiện, ngoài việc người đông hơn, nhà cửa xây dựng tinh tế hơn một chút, thì đồ đạc, hàng hóa cũng không khác mấy so với chợ huyện gần quê.
Có người lanh lợi, vừa quay về đã tất bật thu gom đồ nghề, mang lên kinh thành mở quán nhỏ.
Nửa tháng miễn phí cửa thành, người đổ vào như nước, giá cả lại cao, nếu buôn bán trót lọt thì dù sau này có thu phí mỗi ngày, cũng không sợ không sống nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT