Nếu ban ngày không cần đích thân xử lý công vụ, Từ Lộc Minh liền chẳng nấn ná ở nha môn lâu làm gì. Hắn thuận tay dặn dò hạ nhân vài câu, bảo họ đêm nay thay nhau trực gác, rồi liền an tâm dẹp đường hồi phủ, về nhà bồi phu lang cùng hài tử.
Trên đường về, ngang qua một viện đang tu sửa, xuyên qua bức tường rào đã bị tháo dỡ, lờ mờ có thể nhìn thấy bên trong có giả sơn, dòng nước nhân tạo, còn có một giàn hoa quấn quanh chiếc bàn đu dây.
Tức thì liền nhớ đến Khương Tân Di rất thích những ngày nắng đẹp, thường nằm trên ghế tựa giữa sân đọc sách, thảnh thơi như chẳng có thứ gì trên đời khiến y bận lòng ngoài cung tên. Ngoài ra cũng không ham thích món đồ chơi nào khác.
Từ Lộc Minh nghĩ vậy, bèn chọn một nơi yên tĩnh, từ trong không gian lấy ra một đống gỗ tốt, đẩy xe mang về phủ.
“Ngươi sao lại về sớm như vậy? Còn mang theo bao nhiêu là gỗ thế kia?” – Khương Tân Di vừa tiễn xong vị khách buổi chiều, thấy Từ Lộc Minh trở về thì ánh mắt sáng hẳn lên. Nhìn thấy hắn đẩy xe gỗ vào sân, lại chẳng gọi hạ nhân hỗ trợ, y liền chủ động bước tới, cùng hắn khiêng gỗ vào.
Từ Lộc Minh vừa cười vừa kể lại chuyện ban sáng ở Hoàng Thành Tư, rồi bảo hạ nhân mang công cụ tới. Hắn xắn tay áo, không chút do dự bắt tay vào việc:
“Làm cho ngươi với Miêu Miêu một cái ghế đu dây, về sau mệt rồi còn có chỗ để thư giãn nghỉ ngơi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT