Từ Lộc Minh nhất thời nóng bừng cả mặt, ánh mắt nhìn người qua kẻ lại trên phố. Có lẽ những người đó nghe không hiểu “khai phòng” là gì, nhưng Khương Tân Di lại có thể ở nơi đông người nói ra thản nhiên như vậy, thật sự là khiến người ta xấu hổ không chịu được.
“Đừng nói bậy nữa!” Y đỏ mặt đến mức gần như trốn chạy, ngón chân tròn trịa trong giày cũng đang co rút lại, tay vội vã kéo Khương Tân Di cúi đầu về hướng nhà.
Khương Tân Di bị kéo đi cũng không giận, trái lại còn cười khẽ, thuận miệng trêu y thêm một câu:
“Thật sự không cần sao? Ta quần còn ướt đẫm đây này…”
“Không cần!” Từ Lộc Minh đỏ bừng tai, suýt chút nữa che luôn miệng hắn lại. Người này, rõ ràng là tá hóa mà! Loại lời như vậy cũng nói ra được giữa thanh thiên bạch nhật…
Khương Tân Di nghiêng đầu nhìn y, hơi mím môi, nhẹ nhàng lắc lắc tay:
“Vậy… khi nào mới được? Ngươi cũng phải cho ta một cái kỳ hạn chứ, không thì ta cứ nhớ mãi, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT