“Khụ khụ khụ… Ân công… khụ khụ khụ…”
Cuối cùng khiến Từ Lộc Minh phải dừng bước lại chính là tiếng ho khan đứt quãng, yếu ớt đến mức như sắp không thở nổi của Tô Mẫn Trung. Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, hắn lập tức nhớ đến chuyện đưa thuốc lúc sáng sớm.
Chờ đến khi phản ứng kịp, nhận ra đây là phụ tử mà mình đã gặp lúc sáng, Từ Lộc Minh mới từ cơn hoảng loạn như thể gặp quỷ giữa đêm tỉnh táo lại. Hắn quay người trở lại trạm dịch, có chút xấu hổ nói với hai người họ:
“À… trời tối quá, ta không nhìn rõ, mong hai vị đừng trách.”
“Đâu dám, là phụ tử chúng ta đường đột mới phải xin lỗi ân công.” – Tô Mẫn Trung vội vàng xua tay, đồng thời cúi mình hành lễ với Từ Lộc Minh – “Trời đã khuya thế này, lẽ ra chúng ta nên đợi đến sáng mai mới đến bái phỏng ân công, quấy rầy ân công lúc nghỉ ngơi, thật lòng xin lỗi.”
Từ Lộc Minh bị hai người một câu “ân công” trái, một câu “ân công” phải gọi đến nhức đầu, không nhịn được hỏi:
“Tiên sinh, vì sao cứ gọi ta là ân công?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT