Qua tết xong, Từ Lộc Minh phải trở lại doanh trại để điểm danh, còn Khương Tân Di cũng chuẩn bị quay về Tây Nam, tiếp tục công việc của mình.
Hắn xin phép nghỉ hai tháng, cộng thêm một tháng tạm ngưng công việc, đi lại hai chiều mất gần nửa thời gian – tất cả chỉ để cùng Từ Lộc Minh ở bên nhau mười mấy ngày.
Từ Lộc Minh không ngăn cản Khương Tân Di quay về tiếp tục công việc trị y. Hai người đã xác định lâu dài, thì cũng không nhất thiết phải ở bên nhau mỗi ngày. Hắn hiểu rõ đạo lý ấy.
Huống chi, ca nhi làm quan vốn không dễ. Ở Tây Nam, Khương Tân Di đã là tấm gương sáng hiếm có. Nói không chừng, bởi vì hắn mà có thêm nhiều ca nhi dám theo đuổi con đường y đạo, khiến cả thiên hạ bớt được phần nào đau ốm triền miên.
Nếu phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, thì Từ Lộc Minh tình nguyện để Khương Tân Di toả sáng giữa muôn người. Bởi vì thứ hắn yêu không chỉ là con người Khương Tân Di, mà còn là ánh sáng mà người ấy mang theo.
Vì thế, tuy lần chia tay này không dễ dàng, nhưng Từ Lộc Minh không quá đau lòng. Chỉ là khi thấy người kia thu dọn hành lý, lòng hắn không khỏi nhói lên – ba tháng nghỉ, phần lớn thời gian trên đường, chỉ để đổi lại mười mấy ngày ngắn ngủi bên nhau. Thật không đáng.
“Mộc Lan” hắn khẽ nói, “Sau này ngươi đừng tới Tây Bắc nữa, chờ ta đến tìm ngươi là được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT