Lời Khương Tân Di vừa dứt, người nhà họ Từ còn chưa kịp phản ứng thì ca nhi vẫn luôn ngồi im lặng ở mép giường đất bỗng nước mắt tuôn như suối, che mặt chạy thẳng ra ngoài.
“Ai... Tiểu Ý.” Ca nhi vừa chạy, mọi người trong phòng mới bừng tỉnh. Từ tiểu cô định đưa tay giữ lại nhưng không kịp, đành phải nhảy xuống giường đất, chạy theo ra tận cổng lớn nhà họ Từ.
“Chuyện gì vậy trời?” Từ Lộc Minh thấy hai người cuống cuồng chạy đi, không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi một tiếng. Thật sự thì Ý ca nhi này tồn tại quá mờ nhạt, ban nãy Từ Lộc Minh hoàn toàn không để ý tới hắn. Giờ mới nhớ ra, cũng chỉ nghĩ hắn là người theo Từ tiểu cô đến chơi thôi. Trong lòng còn lấy làm khó hiểu, rõ ràng không ai bắt nạt hắn, sao tự nhiên lại khóc?
“Ngươi lo chuyện nhà người ta làm gì.” Người nhà họ Từ tất nhiên đều biết ca nhi kia đến đây là vì việc gì, nhưng hiện tại có ai còn hơi sức mà lo đến chuyện của Ngô Xuân Ý nữa? Mọi ánh mắt nghi ngờ lập tức dồn hết về phía Từ Lộc Minh:
“Ngươi không định giải thích rõ ràng chuyện giữa ngươi và Mộc Lan à?!”
Lần đầu tiên bị người nhà nghiêm túc chất vấn, bị ánh mắt của họ nhìn chằm chằm, Từ Lộc Minh chợt nhận ra chuyện này to đến mức nào, trong lòng cũng bất giác căng thẳng.
Bình thường ở bên ngoài hai người họ thường tự xưng là phu phu, cũng bởi vì ai cũng biết trong lòng chỉ là giả vờ, không tính là thật, nên chẳng ai thấy nặng nề gì. Nhưng người nhà thì khác. Từ lão đại và Dương Tú Liên hoàn toàn không có khái niệm “hôn nhân giả”, lại thêm việc giờ Từ Lộc Minh thật sự đang yêu đương với Khương Tân Di, trong mắt họ thì đây chính là thật sự đã bái đường thành thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play