32

Xin chào, ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian.

Hiện giờ ta đang trên đường chạy về phía tự do.

Nhờ sự uyên bác của mình, ta đã biết cách làm sao để mọc ra hai chân, nhưng cách này có một nhược điểm, ngay cả sự thông minh của bổn đại nhân cũng tạm thời không thể hóa giải tác dụng phụ của nó.

Nhược điểm này chính là, khi bổn đại nhân mọc ra đôi chân dài hằng mơ ước thì đồng thời ta cũng sẽ biến thành người!

Tác dụng phụ này đúng là thật đáng sợ.

Tuy nhiên, chỉ cần có được tự do thì ta có thể bất chấp tất cả.

Ờ, nhưng biến thành biến thái thì không được.

Ngay cả khi ta biến thành người thì ta cũng là người vĩ đại nhất thế gian!

Với lại, sau khi có được tự do, ta đã suy nghĩ rất lâu, người đẹp trai nhất thế gian quả nhiên vẫn là ta.

33

Ta không biết đã chạy được bao lâu rồi.

Mệt quá.

Hóa ra tự do lại mệt mỏi đến vậy sao.

Ta suy nghĩ, rồi quyết định thêm điều này vào kho kiến thức cơ bản của mình.

Nếu biết thế mệt thế này thì ban đầu cứ im lặng treo trên tường là được rồi.

Giống như điều ta đã làm suốt mấy nghìn năm trước.

Cho dù nhìn chằm chằm vết sẹo trên bức tường đối diện mấy trăm năm cũng tốt hơn.

À, cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.

Về việc vì sao ta phải chạy về phía tự do.

Bởi vì thứ bổn đại nhân đối diện không phải là một vết sẹo cũng không phải là một vết bẩn, thậm chí còn không phải là một bãi rác.

Mà là một tên dũng sĩ biến thái thích ngủ khỏa thân.

34

Cuối cùng ta cũng dừng lại.

Hơi thở của ta hỗn loạn, cơ thể rã rời, không còn chút sức lực nào để ta có thể đi tiếp.

Ta dùng đôi tay người mới mọc ra để chống đầu gối, trước mắt trở nên tối sầm.

Mặc dù cơ thể ta rất khó chịu, nhưng ta vô cùng tự hào, đây là tự do mà bổn đại nhân đã đổi lấy bằng sức mạnh của chính mình.

Lịch sử lại lần nữa chứng minh rằng, ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian.

Không ai đánh bại được ta, không một ai.

Ta đắc ý nghĩ rằng bây giờ chắc dũng sĩ đã phát hiện ra ta biến mất rồi, lúc này con người ngu ngốc kia mới nhận ra được sự khác biệt giữa hắn và ta tựa như lạch trời.

Sự thông minh của bổn đại nhân há là thứ mà một dũng sĩ loài người tầm thường có thể đoán được.

Ta nghĩ vậy rồi quay đầu lại, định nhìn lại chặng đường dài mà mình đã chinh phục, đó sẽ là nét son chói lọi trong cuộc đời vĩ đại của ta.

Rồi ta nhìn thấy một thứ làm mình cay mắt.

Cha… cha dũng sĩ!

Dũng sĩ mỉm cười đứng sau lưng ta, đôi mắt xanh thẳm đầy dịu dàng: - Cực cho ngươi rồi, ngài Gương.

Và thế là, ta, ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, sau khi có được tự do đúng 5 phút 23 giây thì lại lần nữa mất đi nó.

35

Khi nhìn thấy dũng sĩ đuổi theo, ta thừa nhận mình đã bị giật mình.

Ta không biết làm sao mà hắn nhận ra bổn đại nhân khi đã biến thành người, rõ ràng bây giờ ta đã mất đi vẻ ngoài đẹp trai của mình rồi.

Chẳng lẽ dũng sĩ nhìn xuyên qua hiện tượng mà thấy được bản chất vĩ đại của ta ư.

Đây lại là một câu đố chưa có lời giải.

Ta thở dài, là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, ta có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ.

Lúc này, ta lại nhận thấy biểu cảm của dũng sĩ có vẻ hơi lạ.

Ta cảnh giác định lùi lại một bước.

Nhưng vì mất thăng bằng nên đã lảo đảo ngã ra sau.

May mắn thay, một cánh tay rắn chắc đã vững vàng bảo vệ ta.

Sau đó bổn đại nhân không những không bị thương mà còn bất ngờ phát hiện ra, vì một lý do nào đó mà tác dụng phụ việc biến hình của ta đã biến mất!

Ta lại là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian! À, còn có đôi chân dài nữa!

Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng ta nghĩ, chắc chắn là vì ta quá vĩ đại.

Chắc chắn chẳng liên quan gì đến việc ta bị dọa khi nhìn thấy dũng sĩ.

36

- Ngài Gương. 

Dũng sĩ mỉm cười nhìn ta.

- Gì… gì vậy? 

Ta nhìn hắn, căng thẳng co người sang bên kia giường.

Sau lần trước bổn đại nhân giành được tự do rồi bị dũng sĩ tìm thấy, sau đó hắn tha thiết cầu xin ta quay về với hắn, ta thấy hắn tội nghiệp quá nên đã tự nguyện quay về với hắn.

Đúng vậy, là ta tự nguyện! Chứ không phải bị khuất phục trước sự uy hiếp của hắn đâu!

Ta, có thể kiêu ngạo nói rằng, ta chưa bao giờ khuất phục trước thế lực tà ác!

Nhưng không biết dạo gần đây tên nhóc này bị làm sao mà cứ nhìn ta bằng ánh mắt khiến ta có linh cảm chẳng lành.

Có phải uống lộn thuốc rồi không?

Ta hơi lo lắng nhìn dũng sĩ, ta nhớ trước khi ta bỏ đi thì hình như hắn đã mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đó.

Nhưng dù là kẻ vĩ đại như ta thì cũng đâu biết làm sao để đối phó với một tên bị tâm thần vì uống lộn thuốc, dũng sĩ đại nhân à, ngươi đi cầu cứu chuyên gia thì hơn.

Dùng liệu pháp sốc điện chắc sẽ có hiệu quả không tệ đấy.

Nhưng rõ ràng, dũng sĩ đã từ bỏ việc điều trị rồi.

Bởi vì thanh niên vừa nãy còn đang nói chuyện bình thường với ta, rồi tự nhiên không nói không rằng đã leo lên giường, sau đó đè ta xuống.

- Ngươi biến thành người lần nữa cho ta xem. 

Dũng sĩ chống hai tay ở hai bên ta rồi nhìn xuống ta trong tư thế nhìn xuống từ trên cao.

Tên nhóc này to gan thật, có bao giờ bản đại nhân bị đối xử như vậy đâu chứ?

Vì tức giận quá nên ta lập tức biến thành người.

Dũng sĩ nở một nụ cười mãn nguyện.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó ta thấy hắn đến gần, liếm ta.

!!!

Rốt cuộc cái tật này là gì vậy?

37

- Ngươi… ngươi đừng qua đây, ngươi mà qua đây ta sẽ kêu vô lễ đấy! 

Ta bị đè chặt không nhúc nhích được, đành phải rưng rưng nước mắt mà phản đối.

Dũng sĩ cười khẽ bên tai ta, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến ta run lập cập.

- Không phải kêu vô lễ, mà là kêu cha, ngươi quên rồi à? 

Dũng sĩ cắn một cái, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xé vành tai đáng thương của ta.

Hành động của hắn đã khiến ta sững sờ trợn mắt há hốc mồm, đầu óc ta trống trơn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời vĩ đại của ta gặp phải loại người trơ trẽn như vậy!

Đúng là suy đồi đạo đức, biến thái hoành hành.

Như thể sau một thế kỷ trôi qua, cuối cùng dũng sĩ cũng buông tha cho vành tai đã ướt sũng của ta.

Cảm ơn trời đất.

À ta có nên đi tiêm vắc xin phòng bệnh gì đó không.

Đồng thời, dũng sĩ cũng buông ta ra, hắn ngồi quỳ trên người ta, quan sát ta tỉ mỉ từ đầu đến eo, ánh mắt ấy mang tính xâm lược dữ dội, làm ta hơi hoảng.

Đây là thời cơ tốt nhất để phản kháng, anh minh như ta đương nhiên là biết điều đó.

Nhưng bây giờ người ta mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nên đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Chỉ có trời mới biết vành tai ta bây giờ vẫn còn cảm giác ẩm ướt nóng bỏng vì bị hắn liếm!

Trong lúc tuyệt vọng, dũng sĩ lại lần nữa cúi xuống, mỉm cười, chỉ khẽ ngoắc ngón tay thôi mà toàn bộ quần áo trên người ta lập tức biến thành tro bụi.

Cơ thể không một manh áo che thân của ta run như cái sàng.

Ma Vương, cứu ta!

À mà Ma Vương là ai nhỉ?

38

- Nằm trên giường ta mà ngươi còn nghĩ đến người đàn ông khác à? 

Dũng sĩ bĩu môi đầy tủi thân, không vui nhìn ta.

Ta giật mình, sao hắn lại biết ta đang suy nghĩ chuyện gì?

Mà hình như dũng sĩ còn ngạc nhiên hơn cả ta, hắn mở to mắt, vẻ mặt vô tội: - Ta chưa nói ngươi biết, khi ta chạm vào ngươi thì có thể biết được tất cả suy nghĩ của ngươi à?

Trời má! Ngươi nói lúc nào chứ!

Vậy chẳng phải những lời ta vừa chửi hắn đều bị hắn nghe được ư!

Quả nhiên hôm nay cha dũng sĩ vẫn đẹp trai như vậy.

Kìa, đôi mắt xanh thẳm quyến rũ của hắn như phản chiếu cả bầu trời.

Kìa, mái tóc vàng óng của hắn như ánh mặt trời chảy xuôi.

Kìa…

Thôi không bịa được nữa ta muốn ói rồi.

Dũng sĩ nhướng mày, nhìn ta như cười như không: - Sao không nói tiếp đi, ta khá thích nghe đấy.

Ta im lặng một lúc, cân nhắc giữa lòng tự trọng và trinh tiết, sau đó run rẩy mở miệng: - Cha, ta tiếp tục khen ngươi thì ngươi buông tha cho ta được không?

Dũng sĩ mỉm cười cưng chiều: - Đồ ngốc của ta ơi, đương nhiên là không được rồi.

Ngươi không đồng ý thì cười cưng chiều cái con khỉ khô!

Xin lỗi tất cả các “thụ” dịu dàng trên thế giới!

39

Ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian.

Bây giờ ta sắp chết rồi.

Dũng sĩ vẫn đang không ngừng lên xuống trên người ta, ta nghĩ chắc chắn mình là chiếc gương đầu tiên trên thế giới chết vì suy thận.

Đừng viết gì trên bia mộ của ta cả.

Bởi vì ta ngại lắm, đem nguyên nhân cái chết của ta ra để con cháu đời sau kính ngưỡng sự vĩ đại của ta chiêm ngưỡng.

Không, vẫn phải viết một câu:

Ngài Gương vĩ đại nhất thế gian.

Hallelujah.

Ta đã nhìn thấy thiên đường.

40

- Không… không muốn nữa. 

Ta thút thít nhỏ giọng phản đối.

Ta vươn tay hòng đẩy cái tên cầm thú trên người mình ra, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Tay và chân ta đều run rẩy.

Dũng sĩ an ủi hôn ta, dịu dàng hôn đi từng giọt nước mắt của ta: - Ngoan, kêu lớn lên chút.

Sau đó nâng hông lên rồi lần nữa ngồi mạnh xuống.

Ta: “…”

Đáng… đáng sợ quá…

Hức hức hức.

Ký ức cuối cùng của ngày hôm đó là một vệt sáng trắng, rồi ta mất đi ý thức.

Ta, ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, bị một con người, làm ngất đi.

41

Ngày hôm sau khi ta thức dậy thì đã là hoàng hôn.

Dũng sĩ ngồi bên mép giường nhìn ta chằm chằm, trong mắt là sự dịu dàng đầy quyến luyến và xót xa.

- Dậy rồi à? Ăn miếng cháo lót dạ đi. 

Hắn đỡ ta dậy rồi ngồi trên giường, sau đó đưa một thìa cháo trắng còn ấm đến miệng ta.

Ta cũng không khách sáo, há miệng yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của dũng sĩ đại nhân.

Eo ta… cổ ta… cái ấy của ta… đau quá.

Ta còn chưa kịp nuốt hết thìa cháo, vừa nhúc nhích cơ thể một chút đã suýt ngất xỉu.

Sau đó nôn hết lên áo trắng của dũng sĩ.

Dũng sĩ sững sờ. Ta cũng sững sờ.

Ta… ta không có cố ý đâu!

Sẽ không bị giết người diệt khẩu đó chứ.

Ta giật mình, chống người dậy định bỏ chạy.

Sau đó lại bị trẹo eo.

42

Từ sau lần trước chúng ta xảy ra quan hệ vượt trên tình bạn, mấy ngày nay dũng sĩ hết sức săn sóc ta.

Hoàn toàn khác hẳn với cái tên hung tàn trước đây.

Gan ta cũng dần to hơn, bắt đầu sai khiến hắn.

- Dũng sĩ, ta đói rồi. 

Ta bắt chéo chân ngồi trên ghế, lớn tiếng kêu dũng sĩ.

Dũng sĩ bưng một dĩa trái cây ra rồi đặt trước mặt ta. Còn cắm que xiên vào mỗi miếng trái cây đã cắt sẵn.

- Đợi một chút nữa thôi, ngươi ăn ít trái cây lót dạ trước đi. 

Dũng sĩ khẽ hôn nhẹ lên môi ta.

Thật ra gần đây ta được hầu hạ thoải mái lắm, vì vậy gần như đã có thể miễn cưỡng chịu đựng những hành động quấy rối như vậy.

Ta nhìn bóng lưng dũng sĩ đeo tạp dề đi vào phòng bếp, bèn tặc lưỡi.

Thật ra tên này cũng tốt ấy chứ, trong lâu đài có người hầu, nhưng mỗi bữa cơm của ta hắn đều kiên trì tự tay nấu, mà lại còn rất ngon nữa.

Hầy, sao lúc trước ta lại sợ hắn đến vậy nhỉ.

Ờm, hôm nay ngài Gương vẫn vĩ đại như cũ.

43

Ta tìm thấy một mảnh giấy được gấp chỉnh tề trong quần áo của dũng sĩ.

Ta ngó trái ngó phải, với sự thông minh và tài trí của bổn đại nhân mà vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc trên mảnh giấy này vẽ cái quái gì vậy.

Rõ ràng mảnh giấy này lâu năm rồi, đã bắt đầu ố vàng, chưa kể những vết máu lốm đốm trên đó, nhìn thôi đã khiến người ta thấy lạnh thấu tim rồi.

Rốt cuộc đây là thứ gì mà lại khiến dũng sĩ quý trọng cất giữ cẩn thận trong túi áo gần ngay trái tim?

Ta lại chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Sau đó một bàn tay bỗng đặt lên vai ta.

Ta giật mình suýt nhảy dựng.

Quay đầu lại nhìn, ồ, là dũng sĩ.

… Lục lọi đồ đạc của người ta rồi bị bắt tại trận đúng thật là một chuyện vô cùng xấu hổ.

Sau một thoáng bối rối, ta lấy lại bình tĩnh.

Hoảng loạn cái gì? Ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian mà. Hơn nữa, bây giờ ta đã không cần phải sợ hắn nữa rồi.

Ta cầm mảnh giấy hỏi thẳng: - Cái thứ quái quỷ này là gì?

Dũng sĩ vô cùng bình tĩnh: - À, đó là bản đồ.

Ta hất cằm cười lớn: - Ha ha ha cái bản đồ quái quỷ gì mà vẽ xấu thế này, ai nhìn mà hiểu được chứ ha ha.

Dũng sĩ im lặng một lúc: - Ta thấy vẽ cũng đẹp mà.

Cái gì?

Sau ngần ấy thời gian, đây là lần đầu tiên dũng sĩ dám phản bác lời bổn đại nhân nói, ta lập tức nổi giận.

- Ta nói xấu là xấu! Người vẽ cái này chắc chắn không có tí tế bào thẩm mỹ nào! 

Ta đập bàn kết luận, ai dám có ý kiến chính là nghi ngờ uy quyền của bổn đại nhân.

Dũng sĩ không nói gì nữa.

Ta cảm thấy mình đã giành chiến thắng trong cuộc chiến này, bèn vui vẻ tiếp tục xem bức tranh: - Ngươi nhìn này, bản đồ vẽ xấu thì thôi đi, vậy mà chỗ này lại toàn là chấm mực! Không biết người vẽ bản đồ suy nghĩ kiểu gì ấy!

Dũng sĩ rất nể mặt ta mà đến gần nghiêm túc lắng nghe lời chỉ dạy của ta.

Ta ngày càng đắc ý, tiếp tục giảng giải bằng kiến thức chuyên môn của bổn đại nhân, để dũng sĩ đại nhân phải quỳ gối dưới kiến thức uyên bác của ta.

- Còn chữ ký này nữa, ha ha ha trông ngốc thật, không ngờ lại có người tự xưng là vĩ đại nhất thế giới…

Tiếng cười của ta chợt im bặt.

Dù trên giấy toàn là những vết máu lốm đốm, nhưng nhìn thoáng qua thì ta vẫn nhận ra ngay nét chữ phóng khoáng của mình.

Chữ ký: Cha Gương vĩ đại nhất thế gian.

Ta xấu hổ đứng chết trân tại chỗ như bị ai đó bóp cổ.

Dũng sĩ cẩn thận thoáng nhìn sắc mặt ta, vội vàng lên tiếng: - Thực ra ta thấy tấm bản đồ này vẽ rất đẹp, rất có chiều sâu, khiến người ta vừa nhìn đã ấn tượng sâu sắc.

Ta không thèm để ý tới hắn, che mặt khóc lóc chạy về phòng.

44

Ta vùi mặt vào chăn khóc nức nở.

Đây chắc chắn là ngày đen tối nhất trong cuộc đời ta.

Dũng sĩ ở ngoài sốt ruột gõ cửa: - Ta nói thật đấy, vẽ đẹp lắm, ta không lừa ngươi đâu!

Ta khóc dữ dội hơn.

Miệng thì nói nghe bùi tai lắm, chắc chắn người này đang cười thầm sau lưng bổn đại nhân!

Ta là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian, nhất định là con người bọn họ ghen tị với tài hoa của ta lắm, vì vậy chắc chắc bây giờ đang cười nhạo ta!

Ta khóc tới nỗi trời đất u ám, trăng sao lu mờ.

Sau đó dũng sĩ đạp cửa xông vào.

Đây là một hành động rất cần kỹ thuật, ta từng đọc tiểu thuyết, luôn khao khát có một ngày được phá cửa xông vào một cách ngầu lòi.

Sau khi sống chung với dũng sĩ thì ta cũng từng thử với mấy cánh cửa trong lâu đài.

Kết quả là tên dũng sĩ hiểm ác đó cố tình dùng những thứ kiên cố để làm cửa, hại bổn đại nhân không đạp được cửa, còn đạp đau cả chân ta QAQ.

Đương nhiên một chiếc gương tốt bụng như ta tất nhiên sẽ không trách móc hắn, vì vậy ta cũng không nói cho hắn biết chuyện này.

Có điều không biết tại sao, ngày hôm sau dũng sĩ đã thay toàn bộ cửa trong nhà.

Đúng là chủ nghĩa tư bản tàn ác.

Sau khi thay cửa xong ta có lén thử lại lần nữa, kết quả vẫn không đạp được.

Vì vậy ta lại càng kiên định với niềm tin rằng ta thiên về tư duy.

Không ngờ dũng sĩ lại dễ dàng đạp cửa xông vào như vậy, sự thật này còn khiến ta bị đả kích dữ hơn.

Ta cắn góc chăn, lặng lẽ nghĩ, chẳng lẽ thực ra ta không phải là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian ư?

Nếu không tại sao một con người lại có thể dễ dàng làm được điều mà bổn đại nhân không làm được?

Nghĩ đến khả năng này, ta chỉ thấy cuộc đời trong tương lai tăm tối mịt mờ. ( truyện trên app t.y.t )

Giường hơi lún xuống, là dũng sĩ đã ngồi lại gần.

Hắn ôm ta vào lòng, chậm rãi vuốt lưng ta để an ủi.

Ta dựa vào ngực hắn nhỏ giọng thút thít: - Dũng sĩ, ngươi nói xem rốt cuộc ta có phải là ngài Gương vĩ đại nhất thế gian không?

Dũng sĩ buông ta ra, hai tay chống bả vai ta, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú vào đôi mắt ta, hắn nghiêm túc nói với ta: - Đương nhiên là phải rồi.

Ừm, ta cũng nghĩ vậy.

Ta ngừng khóc, đôi mắt ngấn nước nhìn dũng sĩ, vui mừng mà nghĩ, tên nhóc này vẫn tinh mắt lắm.

Ngày hôm đó dũng sĩ ôm ta, nói rất nhiều chuyện. Về những khó khăn trắc trở mà hắn đã trải qua sau khi thoát khỏi thành Ma Vương, bị nhiều người gài bẫy hãm hại, không biết bao nhiêu lần thoát chết trong gang tấc.

Hắn hôn lên thái dương ta, giọng nói êm tai như đàn cello: - Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc.

- Mỗi khi ta nhìn thấy tấm bản đồ đó thì sẽ nhớ đến, từng có một chiếc gương vĩ đại nói với ta rằng ta là dũng sĩ, hắn tin chắc chắn ta sẽ đánh bại Ma Vương. Hắn đã tin tưởng ta một cách kiên định như thế.

- Tấm bản đồ kia không chỉ giúp ta thoát khỏi thành Ma Vương, mà còn là động lực chèo chống tinh thần cho ta trong suốt cuộc sống sau này.

- Khi đi ta đã hứa với hắn, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, sau đó quay về đón hắn. Ta muốn thực hiện lời hứa đó.

- Có lẽ ngươi đã không còn nhớ rõ, nhưng không sao. Ta sẽ nhớ mãi. Bởi vì trong lòng ta ngươi mãi mãi vĩ đại nhất, ngươi là tín ngưỡng của ta.

- Ta muốn đi cùng ngươi qua những năm tháng kế tiếp.

- Ta yêu ngươi.

Sau đó hắn còn nói luyên thuyên gì đó bên tai ta thì ta không nhớ nữa rồi, ta khóc mệt nên đã mơ màng ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn như thế.

Vòng tay hắn rộng lớn, ấm áp lắm.

Ta rúc vào thêm chút nữa, yên tâm đi vào giấc mơ sâu thẳm và ngọt ngào.

- Ngủ ngon. 

Dũng sĩ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play