“Tiểu Khúc Nhi…” Phương Hưu mấp máy môi, định hỏi tiếp theo sẽ ra sao. Nhưng nhìn đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Lục Tục, mọi lời nghẹn lại trong cổ, chẳng thốt nên câu.
Hắn, kẻ từng tự cho mình là Quan Thế Âm Bồ Tát trước mặt Lục Tục, giờ lần đầu thấm thía cái gọi là “không nỡ”. Ai mà nỡ nhìn cảnh này cơ chứ?
“Lục ca ca,” Tiểu Linh dốc hết sức, nặn ra nụ cười còn thê thảm hơn cả khóc, “Muội thật sự… chạy không nổi nữa.”
Cô bé nhỏ xíu thế, theo Lục Tục đến đây đã vượt xa giới hạn phàm nhân.
Bàn tay trắng bệch dính máu nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Chạy không nổi thì nghỉ. Ngồi xuống đất đi, đừng lo, ta luôn ở bên muội.”
Cậu siết chặt thanh trường kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào đàn sói đang từng bước ép tới.
Lục Tục ngoài ảo cảnh, vốn lạnh lùng nhìn hư ảnh quá khứ, giờ hòa làm một với chính mình năm xưa. Đau đớn và mệt mỏi điên cuồng dâng trào. Trước mắt, từng đôi mắt sói đỏ rực lấp lóe, chậm rãi tiến gần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play