“A, Tiểu Khúc Nhi, làm ngươi sợ à?” Phương Hưu nhận ra linh áp của mình khiến Lục Tục khó chịu, vội thu liễm chân khí, nhìn cậu từ đầu đến chân, lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Có bị thương không?”
Lục Tục lắc đầu, liếc sang Từ Uyển đang run rẩy bên cạnh, trông yếu ớt đáng thương. “Nàng… sao vậy?”
Phương Hưu hừ lạnh, chẳng thèm bố thí một ánh mắt. Lục Tục im lặng, đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng biết nói gì.
Bình tĩnh ngẫm lại, cậu hiểu hành động của Từ Uyển. Vô số tu sĩ cả đời chẳng có cơ hội tiếp cận đại năng quyền cao chức trọng như Phương Hưu. Một dịp hiếm có bày ra trước mắt, ai mà không muốn nắm lấy để trèo cao? Tiết Tùng Vũ, người chẳng màng quyền quý, không nghĩ lợi dụng mối quan hệ của cậu để lấy lợi từ sư tôn hay sư thúc, mới là kỳ hoa hiếm có.
Nếu là Lục Tục, có lẽ cậu cũng sẽ a dua, lấy sắc hầu người, mong trèo lên cành cao. Đáng tiếc, Từ Uyển tính sai. Phương Hưu không phải gã háo sắc phóng đãng như lời đồn. Hắn đỏ mặt trước cả những cử chỉ vô tâm của cậu, như thể bị trêu ghẹo.
Gió núi thổi qua, chim hót líu lo, xa xa văng vẳng tiếng thác nước chảy xiết. Bốn bóng người lặng lẽ đứng giữa cỏ cây lay động, ánh nắng chiếu lên tạo thành những bóng đổ loang lổ.
Phương Hưu phá vỡ sự tĩnh lặng, giọng thiếu niên trong trẻo: “Tiểu Khúc Nhi, bồi ta đấu hai chiêu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play