Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, Kỳ Phóng nằm trên giường, bên cạnh là bác sĩ Trương đang bận rộn.
Bác sĩ Trương cẩn thận kiểm tra dữ liệu trên thiết bị, lông mày khẽ nhíu lại, tay cầm bút nhanh chóng ghi chép vào bệnh án. Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh đèn trắng bệch chiếu lên gương mặt không chút huyết sắc của Kỳ Phóng.
“Bác sĩ Trương, rốt cuộc khi nào vết thương của tôi mới khỏi được?”
Kỳ Phóng cất lời một cách khó nhọc, giọng khàn như giấy ráp cọ xát vào nhau.
Bác sĩ Trương dừng bút, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ trấn an: “Kỳ thiếu gia, cậu đừng quá lo lắng. Vết thương tuy nghiêm trọng, nhưng chỉ cần phối hợp điều trị, vẫn có hy vọng hồi phục. Quan trọng là cậu phải giữ tinh thần thoải mái, cảm xúc lên xuống thất thường sẽ không có lợi cho việc lành vết thương.”
Kỳ Phóng cười khổ: “Giữ tinh thần tốt? Tôi thì làm sao mà có được tâm trạng tốt chứ.”
Dạ Huyền đứng cạnh nhìn đôi chân và phần eo bị băng bó kín mít của hắn, nỗi lo lắng ban đầu giờ đã tiêu tán, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp — thậm chí có chút buồn cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT