Nửa tháng sau khi Khánh vương làm đại hôn, Diêu Hoàng và Huệ Vương gia gần như duy trì quy luật cách một ngày lại ra ngoài một chuyến.
Ra ngoài tiêu hao nhiều thể lực, trở về phủ thì tâm tư kia cũng nhạt đi, ít nhất Diêu Hoàng là vậy. Huệ Vương gia chắc cũng đã mệt mỏi lắm rồi, mấy lần nghỉ trưa gần đây đều chỉ ngủ say một giấc, ban đêm thì chỉ có mồng năm hôm đó và đêm qua là có động tĩnh. Diêu Hoàng nghĩ kỳ nguyệt sự tháng này đã gần đến, sợ Huệ Vương gia nén nhịn quá hóa cuồng, nên cố tình đẩy hắn ra hậu viện, vậy mà Huệ Vương gia lại không hứng thú mấy, chỉ ôm nàng một lần một cách chậm rãi, lơ đãng.
Hôm nay là ngày Trùng Dương, dù chỉ là một tiểu tiết, nhưng Huệ Vương gia cũng nên ngủ lại chỗ nàng.
Đêm thu dần dài, trời tối đen như mực, chẳng biết giờ nào nàng lại bị Huệ Vương gia đánh thức. Diêu Hoàng một bên phối hợp vòng tay ôm lấy cổ hắn theo bản năng, một bên mơ mơ màng màng nghĩ, nghỉ ngơi một ngày thôi mà khác hẳn thật… Nhưng dù là ở trong phủ hay ra ngoài, Huệ Vương gia phần lớn thời gian đều ngồi xe lăn, mà thể lực tiêu hao sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Khi đầu óc bị Huệ Vương gia dày vò đến hỗn loạn, Vương phi lại bắt đầu nói năng lộn xộn:
“Nửa đêm nửa hôm cố tình không cho thiếp ngủ, có phải chàng không muốn ra ngoài với thiếp không? Không muốn thì nói thẳng ra đi, thiếp có ép chàng đâu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT