Đầu tháng tám, nắng trưa vẫn rực rỡ chói chang.
Hậu viện Minh An Đường, dãy phòng phía đông nơi Vương phi ở, cả hàng cửa sổ đều đã được đóng kín chỉnh tề. Ánh sáng mặt trời bị giấy cửa trắng ngà ngăn bớt, chiếu xuống sàn nhà liền trở nên dịu dàng hơn. Nếu nhìn kỹ một lúc, sẽ thấy những hạt bụi li ti đang lơ lửng bay giữa làn ánh sáng ấy.
Bên trong hai lớp màn, Diêu Hoàng không nhìn thấy gì cả. Ban đầu nàng còn chưa hiểu tại sao Huệ Vương gia lại dùng dải lụa váy buộc mắt nàng, mà lại buộc tới hai ba vòng. Mãi đến khi bàn tay thon dài của Huệ Vương gia đưa tới, Diêu Hoàng mới hiểu ra — Huệ Vương gia thích nhìn nàng trong dáng vẻ ấy. Nhưng Huệ Vương gia là người trọng quy củ lễ nghi, chuyện có thể làm thì làm, còn người khác tuyệt đối không được thấy.
Thành ra, trước bữa ăn hắn nhắm mắt bịt tai tự lừa mình, còn lúc này thì lại che mắt nàng.
Thế nhưng Diêu Hoàng thấy Huệ Vương gia thật ra cũng không cần phải làm thế. Nàng cũng là một cô nương biết ngượng, nào có lần nào trong lúc thế này chủ động nhìn hắn?
Diêu Hoàng vốn đã ngại, mà cơ hội cũng không có. Hoặc là mắt nhìn về phía trước, không thấy được Huệ Vương gia phía sau lưng; hoặc là đôi mắt ngấn lệ mờ mịt chẳng nhìn rõ. Đôi ba lần vô tình chạm mắt Huệ Vương gia, thì liền bị hắn xoay mặt đi ngay, không cho nàng nhìn thấy dáng vẻ thất lễ không giống ban ngày của hắn.
Chỉ khi đêm đen đặc quánh, đưa tay ra cũng chẳng thấy ngón, Huệ Vương gia mới thực sự buông bỏ mọi cố kỵ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT