Thành thân đã hơn ba năm, Diêu Hoàng từng bị phu quân tật nguyền của mình làm cho khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng duy chỉ chưa từng khóc vì đôi chân của hắn.
Nàng chưa từng thấy nhị hoàng tử đáng thương bị dưỡng khuất trong cung Đỗ quý phi, cũng chưa từng gặp Huệ Vương gia năm xưa rong ruổi sa trường, phong hoa chính thịnh. Từ ngày hai người lần đầu chạm mắt trong buổi tuyển tú, Diêu Hoàng nhìn thấy chính là Huệ Vương ngồi trên xe lăn, là người mang một thân tử khí, như thể lấy thê tử hay không, sống tiếp hay không cũng chẳng còn gì quan trọng.
Diêu Hoàng đương nhiên biết một vị hoàng tử đang yên đang lành mà gãy chân thì thật đáng thương, đáng được cảm thông, nhưng nàng và Huệ Vương xem như là mối hôn sự không cảm xúc, cùng lắm Diêu Hoàng chỉ thầm tiếc cho số phận của phu quân vương gia, cũng chưa đến nỗi vừa thành thân đã rơi lệ vì hắn.
Đến khi phu thê dần dần nên nghĩa, Diêu Hoàng cũng đã quen với dáng vẻ Huệ Vương ngồi xe lăn, Huệ Vương từ trước đến nay vẫn giữ một dáng vẻ điềm đạm tự nhiên, như thể bản thân hắn cũng chẳng bận lòng vì đôi chân tàn phế, Diêu Hoàng vì thế mà cũng chẳng vì chuyện hắn gãy chân mà xúc động đến rơi nước mắt.
Phủ vương gia rộng lớn như thế, vậy mà Diêu Hoàng chưa từng bước vào ba gian nhà trong viện trúc, cũng chưa từng vào nội thất, phòng tắm hay thư phòng ở tiền viện Minh An đường nơi phu quân nàng ở một mình. Nàng chỉ đoán trong ấy hẳn được bố trí thêm nhiều vật dụng thuận tiện cho người bị thương ở chân, nào ngờ hắn lại vì khao khát tự lập mà dựng nên cả một vòng lan can dài thế kia, rồi dùng phương pháp gian khổ ấy để rèn luyện nên đôi tay mạnh mẽ hữu lực như bây giờ.
Có những cảnh tượng nếu chưa thấy sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến, giờ đây nàng đứng trước hai hàng lan can này, thậm chí còn đích thân thử qua, thì không thể không nghĩ đến dáng vẻ Huệ Vương năm xưa khi mới khỏi thương thế, đã dựa vào đó mà di chuyển ra sao; không khỏi nghĩ đến hắn có từng vì chưa quen mà ngã khỏi lan can, để rồi mới nhắc nàng cẩn thận, đừng để ngã?
Ba năm trước, Huệ Vương không mời vương phi vào trong viện trúc, là vì không muốn nàng trông thấy những lan can này, không muốn nàng đoán ra bóng dáng chật vật khi hắn tự mình gắng gượng bước đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play