Tính ra, trừ đêm đầu tiên mới hồi kinh, Khánh Vương đã bị cấm túc đến chín ngày.
Lúc bị phụ hoàng thẩm vấn, Khánh Vương thực sự tưởng rằng con đê ở Lương Châu đã bị phá, hơn nữa lại là do ngoại tổ phụ Thẩm Thế Ngạn phái người làm, bởi vậy phụ hoàng mới nổi giận, mới mắng chửi, tra hỏi, thậm chí ra chân đá hắn. Cho nên khi đứng trước cửa cung, trông thấy Trịnh Nguyên Trinh hồn bay phách lạc, trên mặt còn hằn dấu tay, Khánh Vương còn tưởng biểu muội vì bị hắn liên lụy mà sớm hơn một bước chịu cái tát từ phụ hoàng.
Lên xe ngựa, Trịnh Nguyên Trinh quỳ một bên, khẩn thiết cầu xin hắn nể mặt Tam lang mà thay trưởng công chúa cầu tình nhiều hơn một chút. Lúc này Khánh Vương mới chợt tỉnh ngộ: thì ra hắn đã vì bị lời phụ hoàng dẫn dắt mà hồ đồ, tự mình nhảy xuống cái hố do chính phụ hoàng đào sẵn, còn đem lòng dạ hiểm độc của mình phơi bày ra ngoài. Kỳ thực, trong chuyện này vốn chẳng hề liên quan gì tới hắn và ngoại tổ phụ, mà là độc phụ Phúc Thành trưởng công chúa tự cho mình thông minh, hại hắn bị phụ hoàng đá hai cước, hại hắn hoàn toàn mất đi thánh tâm. Mà cái tát trên mặt Trịnh Nguyên Trinh, lại là do chính Mẫu phi của hắn đánh!
Khoảnh khắc đó, lửa giận cũng cuộn trào trong lòng Khánh Vương, hắn cũng giơ tay lên, định vung xuống mặt Trịnh Nguyên Trinh.
Ngay lúc ấy, từ chiếc xe ngựa phía sau nơi nhũ mẫu ngồi, đột nhiên vang lên tiếng khóc của Tam lang.
Lại nhìn sang Trịnh Nguyên Trinh lệ tuôn đầy mặt, tay Khánh Vương rốt cuộc không đánh xuống được nữa, chỉ đành mệt mỏi ngã người ra xe tháp, vô lực.
Đánh rồi thì sao? Phụ hoàng sẽ không còn giận hắn nữa sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT