Buổi sáng tiễn biểu ca xuất kinh, Diêu Hoàng không hề thương tâm rơi lệ, đến tối lại bị Huệ Vương gia bắt nạt đến mức khóc lóc thê thảm.
Đáng giận nhất là hai tay Huệ Vương gia còn bận chống đỡ thân mình, nếu Diêu Hoàng muốn chạy cũng không ngăn được. Có điều nàng lại chẳng thể chạy — lúc này mà bỏ mặc phu quân tàn tật thì còn ra thể thống gì?
Thế nên mới thành ra cảnh: nàng vừa khóc mắng hắn, vừa ngoan ngoãn ở lại, như thể ngồi trên một chiếc thuyền gỗ không chèo lái được, chỉ đành để mặc nó đưa mình trôi dạt, chậm nhanh tùy ý, tới được bờ bên kia.
Cuối cùng cũng đến nơi, Diêu Hoàng dùng chút sức lực cuối cùng rời khỏi “chiếc thuyền” Huệ Vương gia kia, lập tức ngã lăn ra cuối giường, chẳng màng đôi chân của Vương gia cách mặt nàng gần hay xa, nhắm mắt lại, đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nữa.
Màn trướng tối đen như mực, Triệu Tuỵ biết Vương phi ít ra phải hồi phục thật lâu mới có thể động đậy, cũng thản nhiên nằm xuống.
Chờ hơi thở dần điều hòa, Triệu Tuỵ là người đầu tiên ngồi dậy, cầm một chiếc khăn, lau qua đùi trái — nơi Vương phi vừa rời khỏi.
Mặc trung y xong, hắn chuyển người sang ngồi vào chiếc xe lăn ba bánh đặt bên giường, đến tịnh phòng để xử lý bản thân, trong đó đã chuẩn bị sẵn nước từ trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play