Thấy Huệ vương cầm quả cầu tuyết mãi mà không ném, Diêu Hoàng liền biết người này không nỡ ném mình.
Thế là nàng chợt nhớ tới những lần đánh trận tuyết năm xưa, nào là thân ca ca, biểu ca, biểu miệu, bằng hữu trong láng giềng cả nam lẫn nữ, thậm chí cả Lý Đình Vọng từ ngõ khác chạy đến tìm họ chơi. Từ năm bốn, năm tuổi đến mười lăm, mười sáu, năm nào Diêu Hoàng cũng phải theo đám người ấy chơi điên cuồng mấy trận. Chơi đến mức hứng chí, ngay cả ca ca cũng chẳng ngại ném nàng, còn Lý Đình Vọng thì càng không tha, dựa vào vóc dáng cao ráo chân dài chạy nhanh, dí theo nàng không buông, còn đè vai nàng xuống để nhét cầu tuyết vào cổ áo, bắt nàng phải gọi hắn là ca ca thì mới chịu buông tha.
Diêu Hoàng đi đến, đặt quả cầu tuyết to tướng trong tay Huệ vương gia lên tay vịn xe lăn, sau đó ngồi thẳng vào lòng hắn, ôm cổ hắn hỏi:
“Rõ ràng cho chàng ném, sao lại không chịu ném thiếp?”
Thấy vương phi bĩu môi giận dỗi, cứ tưởng mình phá hỏng hứng thú đánh tuyết của nàng, Triệu Tuỵ rũ mắt đáp:
“Ta thật sự chưa từng chơi trò này, sợ không nắm được lực.”
Diêu Hoàng vẫn bĩu môi: “Gạt người, vương gia là không nỡ ném thiếp thôi. Nhưng mà chàng như vậy, chẳng phải khiến người ta cảm thấy thiếp vừa rồi với chàng vừa ác vừa độc hay sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play