Phải mất nửa tiếng sau Ngụy Đình mới mang hai món ăn từ bếp ra. Quan Gia Tinh đã dọn chén đũa xong, ngồi cạnh bàn ăn, bụng đói meo nên đã uống một cốc nước lớn.
Món ăn được bày ra, Ngụy Đình ngồi xuống và lặp lại lần nữa: “Đây là thức ăn đặc biệt để duy trì sự sống.” Mặc dù cô tự nấu ăn từ năm 12 tuổi nhưng chưa bao giờ có năng khiếu, nói vậy thật không phải khiêm tốn.
Quan Gia Tinh đưa đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chỉ nếm được vị muối và vị thịt. Quả đúng như lời Ngụy Đình nói, ăn không chết người nhưng cũng không ngon. Quan Gia Tinh lần đầu tiên ăn món đồ ăn nhạt nhẽo như vậy, suýt chút nữa đã phun ra, nhưng hắn biết Ngụy Đình đang nhìn chằm chằm mình nên không dám nhai tiếp, nuốt thẳng xuống, rồi cầm cốc nước lên uống. “Cũng được.”
“Thật không?”
Có thể nhận được lời khen “cũng được” từ miệng đại thiếu gia, Ngụy Đình nghĩ lẽ nào tài nấu ăn của mình lại tiến bộ vượt bậc? Chờ khi cô tự mình nếm một miếng, lại cảm thấy vị giác của Quan Gia Tinh có vấn đề.
Hắn gắp đũa này đến đũa khác, như thể thật sự rất thích.
Ngụy Đình cứ vậy ngồi trước mặt hắn ăn cơm. Khóe miệng Quan Gia Tinh gần như không thể giữ lại được nụ cười, chỉ có thể dùng đũa che lại. Vị giác thì kháng nghị, nhưng não bộ lại cảm thấy hắn đang nhai mật đường, khiến hắn vui vẻ chịu đựng và ăn sạch tất cả những gì Ngụy Đình làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play