Ngụy Đình không đẹp bằng rất nhiều cô gái khác, nhưng Quan Gia Tinh lại thấy cô thực sự rất đẹp. Anh có thể nhìn thấy sự mềm mại, trong veo như suối mùa xuân trong ánh mắt cô, lại giống như tuyết trên đỉnh núi Altai, thuần khiết và linh hoạt.
Đến khi nhận ra ánh mắt Ngụy Đình lướt qua, Quan Gia Tinh mới bừng tỉnh mình đã nhìn cô quá lâu. Anh cụp mắt xuống, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng: "Cô tìm tôi có chuyện gì, có thể nói."
Bộ đồ trượt tuyết mua cho Trần Á Tĩnh vẫn lặng lẽ nằm dưới chân cô. Ngụy Đình đặt cốc nước lên bàn, nhẹ nhàng mở lời: "Tôi muốn phản ánh với ngài một tình huống."
Một tiếng "ngài" lập tức làm sắc mặt Quan Gia Tinh tối sầm. Mấy ngày nay anh cố ý xa lánh xem ra rất hiệu quả, Ngụy Đình nói chuyện với anh càng thêm khách sáo. Nhưng anh lại không hề có ý vui.
Ngụy Đình cũng có chút thấp thỏm. Quan Gia Tinh tuy là phó chủ tịch hội học sinh, nhưng cả học viện ai mà không biết, anh ta mới là người ngông cuồng và kiêu căng nhất, tìm anh ta để góp ý, thật sự không phải đang cố ý ám chỉ anh ta sao? Nhưng đã đến rồi thì Ngụy Đình lấy hết dũng khí nói xong, cũng không xem phản ứng của anh ta, bưng cốc nước lên uống cạn một hơi.
"Khát thế sao?"
Điều nằm ngoài dự đoán của Ngụy Đình là Quan Gia Tinh lại cầm ấm trà lên, rót thêm nước cho cô, hơi gật đầu: "Những điều cô nói, tôi sẽ bàn với mấy ông già trong ban giám đốc, không cần lo lắng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT