Không khí yên tĩnh đến lạ trong thoáng chốc, Phỉ Ôn Luân cười càng sâu: "Gia Tinh ca sao vẫn cứ đùa dai thế."
"Cậu cũng nói với A Khoảnh như vậy à?" Quan Gia Tinh ném chiếc gối ôm bên cạnh vào mặt Phỉ Ôn Luân, chẳng thèm coi trọng cái vị thư ký hội học sinh vạn người chú ý kia.
"Anh cũng biết tính tình anh tôi mà, tôi đâu dám chọc anh ấy." Chỉ những người thân cận với Phỉ Văn Khoảnh mới biết, đó đúng là một con hổ cười, thực sự là một chính trị gia bẩm sinh.
"Vậy cậu dám trêu tôi à?" Quan Gia Tinh nói với giọng nhàn nhạt, đôi mắt ẩn dưới mái tóc vàng lóe lên tia nguy hiểm, khiến không khí cũng như đặc lại.
Phỉ Ôn Luân vẫn giữ nụ cười trên mặt: "Sao có thể gọi là trêu được chứ, Gia Tinh ca là người thẳng thắn mà, tôi coi anh như anh trai nên mới nói vậy thôi. Nếu có việc gì cần tôi giúp, cứ việc nói."
"Cậu chỉ là một đứa trẻ con, tôi còn phiền cậu được sao?" Quan Gia Tinh vẫy tay với anh: "Đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Phỉ Ôn Luân rời khỏi biệt thự, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến. Quá nhàm chán, ngày nào anh cũng phải đối mặt với các vị giáo đốc già nua, cảm giác như mình già đi mấy tuổi. Anh bước xuống cầu thang, vô tình liếc thấy một người vừa bước ra từ cửa hàng đồ trượt tuyết Gstaad Palace.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play