Cho hay không cho?

Lý Trường Doanh trầm tư suy nghĩ.

Lâm Dự Đức lê dép bước tới, tiện tay cầm điều khiển tivi rồi nặng nề ngồi phịch xuống ghế sofa, suýt nữa hất văng Lý Trường Doanh ra khỏi chỗ. Cậu ngồi dạng chân toang hoác, thuận miệng hỏi:

“Ngẩn người cái gì đấy?”

“Cô gái kia muốn xin cách liên lạc của bạn tao, cho hay là…”

“Còn bạn tao nữa hả?” Cái tật vòng vo này sao mà khó sửa thế, Lâm Dự Đức đúng là hết nói nổi, thuận miệng hỏi tiếp:

“Cái thằng bạn thần kinh của mày nghĩ thế nào?”

Lý Trường Doanh liếc cậu một cái: “Thần kinh cái đầu mày ấy.”

Mắng xong thì anh nhắn lại cho Dương Thời Mễ.

Lý Trường Doanh: Cho.

Lý Trường Doanh: Hôm qua cô ấy nạp năm trăm, là khách VIP, sau này có đến thì mọi người tiếp đãi cho tốt.

Dương Thời Mễ (bà chủ, đàn chị): Năm trăm?! Biết sớm cô ấy là khách VIP nạp năm trăm thì chị cần gì phải hỏi ý kiến em? Chị đã trực tiếp gửi WeChat của em cho người ta, tiện thể đính kèm luôn cả lịch làm việc của em rồi!

Lý Trường Doanh: …Đàn chị à, chỗ mình là quán cà phê mèo, không phải quán bar.

Thoát khỏi khung trò chuyện, ngay lập tức hiện lên một lời mời kết bạn ở đầu trang. Anh nhấn đồng ý, sau đó nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện mèo con một lúc. Đó là một con mèo lông dài màu vàng kim, rúc đầu vào ghế, cuộn tròn lại thành một cục nhỏ xíu, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đưa tay vuốt ve.

Trong đầu Lý Trường Doanh chợt lóe lên gương mặt của Bùi Sương, anh không nhịn được mà “chậc” một tiếng.

Thật ngạc nhiên, không ngờ ảnh đại diện của Bùi Sương lại mang phong cách khác hẳn.

Cô nàng họ Bùi ấy quả thực rất đẹp, nhưng lại lạnh lùng đến mức người ta không dám đến gần.

Lâm Dự Đức: “Chậc” cái gì? Cái thằng bạn thần kinh của mày nghĩ thông chưa?

“…”

Lý Trường Doanh ngước mắt: “Muốn ăn chửi hả?”

Lâm Dự Đức gác chân lên, cười hề hề: “Nói anh em nghe xem là cô gái nào khiến mày cứ như phát bệnh thế kia, để tao làm quân sư cho mày.”

“Thứ nhất, không phải tao thích cô ấy.” Lý Trường Doanh ngả người ra sofa, “Thứ hai, mày độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, làm quân sư cái rắm.”

“Chậc, không thích cô ấy cơ đấy.” Lâm Dự Đức cười nhạo một tiếng, vừa lấy bao thuốc ra từ túi thì bị Lý Trường Doanh đá một cú.

“Ra ban công mà hút.”

Cái thằng này chuyện gì cũng lắm lời, bản thân không hút thuốc, không uống rượu đã đành, còn không cho người khác hút trước mặt. Lâm Dự Đức đứng dậy bước ra ngoài: “Anh Doanh nổi giận rồi, không cho nói, tính tình gì đâu không biết.”

Hai người này cãi nhau như cơm bữa, chỉ cần đối phương mở miệng, là phản xạ có điều kiện phải cãi lại. Lý Trường Doanh vừa định mở miệng đáp, thì điện thoại kêu lên một tiếng. Anh cầm lên nhìn, lập tức khựng lại.

Bùi Sương: Hôm nào cậu đi làm?

?

!

Cô ấy thật sự đã bắt đầu hỏi lịch làm việc của mình rồi.

Cảm xúc Lý Trường Doanh phức tạp, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gửi thời gian làm việc của mình cho cô.

Không còn cách nào khác, dù sao người ta cũng là khách VIP nạp năm trăm tệ.

Lịch làm việc ở quán cà phê mèo thường sẽ được sắp xếp theo cặp, một người phụ trách quầy lễ tân, một người làm tạp vụ.

“Làm tạp vụ” chính là theo đúng nghĩa đen – làm tất cả mọi việc. Không chỉ trả lời câu hỏi của khách, mà còn phải đáp ứng các yêu cầu hợp lý, ví dụ như lấy nước, mang đồ ăn vặt… Nói cách khác, chính là viên gạch linh hoạt – chỗ nào cần là chỗ đó đặt xuống.

Dịp nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, anh làm hai ngày.

Ngày đầu tiên… vừa hay là ngày mai.

Lâm Dự Đức đã tra cả buổi tối về các địa điểm nổi tiếng ở Tây Uyển, tràn đầy hứng khởi chờ cùng bạn thân “dùng đôi chân đo từng tấc đất” nơi đây. Kết quả lại bị Lý Trường Doanh tạt một gáo nước lạnh:

“Mai tao phải đi làm.”

“Má nó! Mày đi làm? Làm cái rắm ấy! Tao từ xa xôi chạy đến đây, có dễ dàng gì? Thế mà mày bỏ mặc tao đi làm á?!”

Lý Trường Doanh đeo kính vào, tay chống vào khung cửa thay giày, lạnh nhạt phân tích:

“Lương theo giờ là 21 tệ, được vuốt mèo, hát karaoke, chơi mạt chược, chơi game, chơi boardgame, còn có người tổ chức Ma sói với nhập vai kịch bản. Theo quan sát từ khi tao đi làm đến giờ—phụ nữ chiếm đa số.”

Lâm Dự Đức vớ lấy áo khoác rồi chạy ra cửa:

“Đi nhanh lên, thay đôi giày mà lề mề thế? Mày không phải chấm công à? Cẩn thận trừ lương đấy!”

Hai người đến phố Nam Uyển, xuống tầng hầm B1, đứng trước cửa kính.

Lý Trường Doanh đút tay túi quần, hơi nhướng cằm:

“Mày vào trước đi.”

Lâm Dự Đức lười đoán ý đồ của anh, trực tiếp đẩy cửa kính bước vào, nghiêng đầu nói:

“Cần tao hô thêm phát không? Anh Doanh, mời vào?”

“Không cần.” Lý Trường Doanh lướt qua bên cạnh cậu ta đi vào.

“Đồ thần kinh.”

Lý Trường Doanh bật đèn, mở máy tính, rồi ung dung ngồi vào ghế trước quầy lễ tân:

“Tùy mày.”

Lâm Dự Đức đảo mắt một vòng, bị không khí vắng vẻ trong tiệm dội thẳng vào mặt. Nghĩ lại cái “bánh vẽ” Lý Trường Doanh đã tả, suýt nữa tức đến bật cười. Cậu ta ngồi phịch xuống sofa mềm:

“Má nó, thà tao ngủ còn hơn.”

Ngửa đầu, duỗi chân, nhắm mắt—quả thật là ngủ luôn.

Lý Trường Doanh nghiêng đầu, rút từ giá sách phía sau một cuốn Khái luận Kinh tế học Vi mô, là sách anh mang theo từ lần trước trông tiệm. Lúc rảnh khách, đọc sách hay học bài đều là cách giết thời gian. Ban đầu chọn làm ở quán mèo này chính là vì có thể tận dụng thời gian hiệu quả.

Hôm nay cùng ca với anh là đàn anh tóc đỏ. Đàn anh này xù xì bước vào với mái tóc đỏ chói, mắt lờ đờ, tính nằm vật xuống ghế mềm ngủ một giấc. Nhưng vừa định nhào xuống đã thấy có người chiếm chỗ.

“Trường Doanh, dậy đi, để anh chợp mắt chút.”

Không ai trả lời.

“Trường Doanh!”

Lý Trường Doanh lúc này mới phản ứng, dời mắt khỏi sách, lên tiếng:

“Em ở bên này.”

“?”

Tô Sát giật nảy mình, nhìn theo tiếng gọi rồi lại quay đầu nhìn người đang nằm trên sofa, ngơ ngác:

“Thế kia là ai?”

“Lao động miễn phí em lôi đến.”

“……”

“Được rồi.” Tô Sát ngáp dài, ngồi phịch xuống ghế trăng, chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết.

Buổi sáng ít khách, nhưng đến chiều thì đông dần. Có người đến vuốt mèo, có người đặt lịch chơi nhập vai. Có Tô Sát và Lâm Dự Đức lo mấy việc lặt vặt, Lý Trường Doanh chỉ việc ngồi ở quầy lễ tân như ông tiên nhàn tản nơi thế ngoại.

Khái luận Kinh tế học Vi mô đã đọc hơn nửa, Lý Trường Doanh mới sực nhớ ra mình đã quên điều gì. Anh mở điện thoại xem giờ—17:45.

Đã muộn thế rồi sao?

Cô Bùi kia sau khi hỏi giờ làm việc thì biệt tăm không thấy động tĩnh gì nữa.

Anh tựa lưng vào ghế chơi điện thoại, lướt được một lúc thì một bài viết đập vào mắt.

《Một cô gái có tình ý với bạn bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt là sao?》

Bên dưới là phần mô tả ngắn gọn của chủ thớt:

“Có một cô gái thường nghiêm túc khen ngợi tôi, không chỉ hỏi thăm thời khóa biểu và lịch trình của tôi qua bạn bè, còn quan tâm đến sở thích và điều tối kỵ của tôi. Nhưng thái độ của cô ấy khi nói chuyện lại rất lạnh nhạt, là vì sao vậy?”

Lý Trường Doanh sững mắt, tiếp tục kéo xuống đọc.

Momo: “Tâm tư phụ nữ đừng cố đoán.”

Đối Sầu Miên: “Cậu biết chắc là cô ấy thích cậu à? Vậy mà gọi là có tình ý sao? Nhớ kỹ nhé, thật sự thích thì sẽ không kiềm chế được đâu. Nói ngắn gọn là… Thôi bỏ đi, tôi đang nói linh tinh, đừng để tâm.”

Cao Số Đi Chết: “Có khi là do cậu tự ảo tưởng thôi? Người ta vốn dĩ chẳng có ý gì với cậu cả.”

Aha: “Aha? Chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ à?”

Mèo Schrödinger: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Còn mơ mộng chuyện tình yêu thuần khiết à? Ý tôi là, hoặc là cô gái kia đang thả câu câu cậu, hoặc là chủ thớt cậu bị hoang tưởng nặng rồi đấy.”

Lý Trường Doanh khẽ cười khẩy, vứt điện thoại lên bàn, không hiểu sao lại cảm thấy như bị “ám chỉ”. Giờ công nghệ dữ liệu lớn phát triển đến mức này rồi sao? Không chỉ nghe lén mà còn theo dõi luôn à?

Buổi tối, khách bắt đầu đông dần lên, trò gì cũng có, khắp nơi ồn ào náo nhiệt.

Có người hát karaoke, hát đến nỗi giọng vỡ tan, âm thanh như ma quỷ rạch tai. Cũng có người đang chơi mạt chược, tiếng chửi mắng xuyên qua tường, ồn ào đến phát điên.

Lâm Dự Đức thì đã hoàn toàn hòa nhập với bầu không khí ấy, không chỉ hát song ca mà còn có thể đấu tửu lượng với người ta.

Chỉ có quầy lễ tân là còn miễn cưỡng giữ được một khoảng yên tĩnh.

Lý Trường Doanh tựa trán lên mép bàn nghỉ ngơi, điện thoại vang lên một tiếng, anh nheo mắt lười biếng với tay lấy xem.

Bùi Sương: Cậu đang ở Cà Phê Quýt à?

Khách đến muộn, chẳng cần cũng được.

Ước chừng ba phút sau.

Lý Trường Doanh: Không ở.

Chưa đầy một lúc, cửa kính bị đẩy ra, Lý Trường Doanh ngồi thẳng dậy, giọng uể oải:

“Hoan nghênh quý…”

Nhìn rõ người rồi, câu “quý khách” cũng không nói nổi nữa.

Bùi Sương một tay đặt lên tay cầm cửa kính, tay kia cầm điện thoại, nghe thấy giọng anh liền ngẩng mắt lên, ánh nhìn giao nhau.

“……”

Trần Lễ Nghiên bước tới, cười tươi nói:

“Cậu đẹp trai ơi, bọn tớ chỉ chơi với mèo với hát karaoke thôi, có thể hai người cùng dùng một tài khoản VIP không?”

“Được.”

Lý Trường Doanh thao tác xong, đợi hai người ngồi vào sảnh lớn rồi mới giơ tay lên che mặt thở dài.

Bùi Sương vừa ngồi xuống, màn hình điện thoại sáng lên.

Lý Trường Doanh: Mới lạ.

*Ghép 2 câu vào thì sẽ là Không ở mới lạ.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trần Lễ Nghiên lén lút đánh giá Lý Trường Doanh, thu hồi ánh mắt, vừa định lên tiếng nhận xét thì bỗng nghe tiếng cười bật ra. Cô khựng lại:

“Sao thế? Vừa nhìn thấy đã muốn cười? Đối với mèo thì cậu đâu có cười đâu.”

Ngoại trừ lúc phát rồ hiếm hoi, cảm xúc của người này vốn không mấy biểu lộ. Cô ấy thích mèo, lúc trêu mèo sẽ trở nên dịu dàng hơn, nhưng rất hiếm khi cười, càng đừng nói đến cười ra tiếng.

Bùi Sương thẳng thắn:

“Buồn cười thật mà.”

Trần Lễ Nghiên:

“Cứ cười đi, đẹp trai thật đấy.”

“Đẹp trai nhỉ?”

Bên cạnh bỗng có người tiếp lời. Trần Lễ Nghiên nghiêng đầu nhìn, thấy một nam sinh ngồi ngay đó, tay cầm micro, dáng vẻ y như bá chủ micro, lông mày cong cong, khóe môi nhếch lên, mang dáng vẻ đa tình mà vẫn có chút cà lơ phất phơ. Khi ánh mắt chạm nhau, cậu ta còn hất cằm về phía quầy lễ tân.

Trần Lễ Nghiên nhìn về phía đó một cái, mỉm cười nói:

“Rất đẹp trai.”

Nói rồi còn giơ ngón tay cái về phía Lâm Dự Đức:

"Cậu cũng không tệ.”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Dự Đức mặt dày đáp, “Cậu có mắt nhìn đấy.”

Đây là thằng hề ở đâu ra thế?

Trần Lễ Nghiên hỏi:

“Tớ thấy cậu quen quen, có phải chúng ta gặp nhau rồi không?”

Lâm Dự Đức cảm thán một câu, trong lòng thầm nói: Anh Doanh quả nhiên không lừa mình, ở đây đúng là có gái xinh, mà gái xinh còn bắt chuyện với mình. Xem ra ngày thoát khỏi hội độc thân sắp tới rồi!

“Vị muội muội này, ta cũng từng gặp qua rồi.” Lâm Dự Đức nói một câu thoại của Giả Bảo Ngọc, rồi cười bảo:

“Cách bắt chuyện này hơi lỗi thời đấy nha.”

Trần Lễ Nghiên đáp:

“Đêm qua hơn mười giờ, người lái chiếc Mercedes kẹt ở ngã tư là cậu đúng không?”

“……”

Lâm Dự Đức nghiêng đầu:

“Có lẽ là anh em thất lạc bao năm của tớ thôi.”

Tô Sát từ hành lang bên cạnh đi ra, hỏi:

“Mới lập một bàn Ma Sói, còn thiếu ba người, có ai muốn tham gia không?”

Lâm Dự Đức cầu còn không được, lập tức đứng dậy:

“Em tham gia!”

Ngay giây sau, thấy “Lâm muội muội” cũng giơ tay:

“Em nữa!”

“……”

Tô Sát hỏi Bùi Sương:

“Em có chơi không?”

“Không biết chơi.”

Cuối cùng lại ghép thêm được một vị khách, tất cả cùng vào phòng riêng, trong sảnh chỉ còn lại mình Bùi Sương.

Tô Sát liếc về phía quầy lễ tân:

“Trường Doanh, em tiếp khách đi, làm thần tiên giữa trần gian mãi à? Ngồi quầy lễ tân thì cũng phải hỏi han thế sự chứ?”

Lý Trường Doanh thở dài, đợi mọi người đi hết rồi mới mở ngăn kéo, lấy ra một bộ bài, ngồi xuống trước mặt Bùi Sương:

“Chơi trò này không?”

“Chơi gì?”

“Rút bài so lớn nhỏ, ai bài lớn thì được hỏi người có bài nhỏ một câu, phải trả lời thật.”

Bùi Sương cầm lấy bộ bài trên bàn:

“Phiên bản giá rẻ của ‘Nói thật’ à?”

“Cũng gần như vậy.” Lý Trường Doanh dựa lưng vào ghế, tư thế lười nhác:

“Chơi hay không, nói một câu thôi.”

Bùi Sương nhanh chóng xếp bài, đẩy ra giữa bàn rồi xòe ra:

“Cậu trước đi.”

Lý Trường Doanh tiện tay rút một lá, Bùi Sương cũng rút ngay sau.

Lật bài ra, một lá là số mười, lá kia là số hai.

Lý Trường Doanh hỏi:

“Cậu biết tôi từ đâu?”

Bùi Sương đáp:

“Lần đầu gặp có chút ấn tượng, sau đó thấy tên anh trên bảng tỏ tình.”

— Lý Trường Doanh.

Vòng hai.

Bùi Sương thắng, cô nói:

“Nợ đi.”

“Được.”

Vòng ba.

Lý Trường Doanh hỏi:

“Thật sự cảm thấy tôi đẹp trai à?”

“Đương nhiên rồi.”

Vòng bốn.

Lý Trường Doanh:

“Thật sự thích tên tôi à? Có lý do gì không?”

Bùi Sương lật ngửa lá bài, “Dùng quyền hỏi vừa rồi đi.”

“Cậu hỏi đi.”

“Cậu sinh vào mùa hè phải không?”

“Đúng.”

“Trả lời câu hỏi cậu vừa hỏi, khi nghe tên cậu, tôi nghĩ ngay đến một câu.”

“Câu gì?”

“Xuân sinh vạn vật, hạ là Trường Doanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play