Khách sạn Trần Lễ Nghiên đặt không xa Đại học Tây Uyển, nói chính xác thì nằm ngay cuối phố Bắc Định.

Từ cổng Bắc đi ra là đến phố Bắc Định – nơi được xem là thiên đường ẩm thực chính của sinh viên Đại học Tây Uyển, ngoài căn-tin. Các quán ăn vặt và tiệm tạp hóa đủ kiểu nối dài dọc con phố chừng mười dặm, con phố nhỏ mà cái gì cũng có, đậm mùi khói lửa nhân gian. Vào giờ cơm, người đông như hội, náo nhiệt vô cùng, cả năm chỉ có dịp đánh giá Thành phố văn minh là mới yên tĩnh được đôi chút.

Đường quá hẹp, xe cộ và người đi bộ chen chúc nhau, thấy chỗ nào trống là người lại chui vào đó, khiến tài xế tức giận bấm còi inh ỏi, hạ kính xuống chửi ầm:

“Không cần mạng nữa hả? Chỗ nào cũng dám chui vào, khe kim khâu còn không chui giỏi bằng mày!”

“Mày bị thần kinh à? Đường hẹp thế này còn đòi lái xe?!”

Thật khó tin đây là tình cảnh lúc mười giờ đêm.

Trần Lễ Nghiên nhìn ra ngoài cửa xe, tấm tắc ngạc nhiên:

“Tớ thấy tụi mình ngủ một giấc dậy chắc xe vẫn chưa nhúc nhích nổi.”

Bác tài nghe vậy thì bắt chuyện luôn:

“Ngủ đi, ngủ một mạch tới sáng luôn cũng được, ha ha ha.”

Lại qua mấy phút nữa, hai người quyết định xuống xe luôn, chỗ này cách khách sạn cũng không xa, chỉ chừng bốn, năm trăm mét.

Vừa xuống xe, đủ loại mùi thơm của đồ ăn ập tới, Trần Lễ Nghiên nuốt nước bọt:

“Hay là ăn chút gì đó rồi hẵng đi?”

“Muốn ăn gì?”

Trần Lễ Nghiên: “Có gợi ý gì không?”

“Không có, tớ chưa từng tới đây.”

“Đã gần một tháng khai giảng rồi mà cậu chưa từng tới? Ngày nào cũng ăn ở căn-tin à?” Trần Lễ Nghiên ngạc nhiên.

“Ừ.”

Trần Lễ Nghiên thở dài:

“Thôi được rồi, hôm nay để người chị em tốt như tớ đi thăm dò thử cho cậu, nếu ngon thì lần sau cậu tự tới ăn thử nhé.”

Thế là từ đầu phố đi đến cuối phố, cô Trần chẳng khác gì một đứa “tham ăn khổng lồ”, hễ thấy món nào vừa mắt là mua mang đi, chẳng cần biết có ăn hết được hay không.

Bùi Sương nhắc nhở:

“Tốt nhất là cậu ăn hết cho tớ.”

Cô Trần lúc này mới chịu dừng tay.

Cuối phố Bắc Định thì rộng rãi hơn một chút, cũng vắng vẻ hơn. Gió thu bắt đầu nổi lên, thổi làm ngọn cây xào xạc vang lên từng đợt.

Trần Lễ Nghiên vừa ăn xiên chiên vừa thử lên kế hoạch cho ngày mai:

“Ở Tây Uyển có một khu vui chơi khá lớn, nghe nói nhà ma trong đó dọa người ghê lắm, tụi mình đi khám phá thử không?”

“Để tớ chờ cậu ở ngoài cũng được.”

“Hả? Loại trò vớ vẩn kiểu này mà cậu cũng sợ à?”

Bùi Sương bật cười khanh khách:

“Cậu không sợ? Ai nửa đêm không dám đi vệ sinh một mình, còn bắt người ta đi cùng?”

Sau kỳ thi đại học, hai người có ba tháng nghỉ dài, đã cùng nhau đi du lịch từ Giang Thành xuôi về phía Tây, qua gần mười thành phố, ở khách sạn cũng có, ở homestay cũng có.

Bình thường thì Trần Lễ Nghiên mạnh mẽ như hổ, nhưng cứ ra ngoài là nhát gan như chuột. Cô sợ mọi chuyện xấu hay xảy ra trên bản tin sẽ rơi trúng mình, nào là bị lừa bán vào vùng núi làm vợ, bị bám đuôi, bị quấy rối… Nói chung chuyện xấu nào cũng từng tưởng tượng qua.

Nửa đêm buồn tiểu cũng không dám đi một mình, nhất quyết phải kéo Bùi Sương theo, nói là lỡ có chuyện gì thì còn có người làm bạn.

Mà đó mới chỉ là tự mình dọa mình thôi, nếu thật sự vào nhà ma phải đối diện với những thứ máu me kinh dị, Bùi Sương chẳng nghi ngờ gì chuyện cô nàng sẽ nhảy bám lên người mình, gỡ thế nào cũng không xuống được — vậy hà tất phải tự chuốc khổ vào thân?

Bị nhắc vậy, mấy suy nghĩ đáng sợ lại ùa về, Trần Lễ Nghiên rùng mình:

“Thôi vậy, không đi nữa đâu, nhà ma cũng nguy hiểm lắm. Lần trước không phải có tin tức gì đó sao, có kẻ buôn người giả làm nhân viên, cô gái bước vào rồi là không thấy ra nữa, điều tra ra thì… hầy… ghê thật.”

“Cậu đừng có xem mấy vụ giết người nữa.”

“Đâu phải tớ muốn xem, do thuật toán cứ đề xuất cho tớ thôi.” Trần Lễ Nghiên biện hộ. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô liền nép sát vào Bùi Sương:

“Trời ơi, tớ thấy con phố này hơi đáng sợ thật đó.”

Trên đường người đi rất thưa thớt, các cửa hàng hai bên hoặc là không mở, hoặc chỉ le lói ánh đèn mà chẳng thấy ai. Gió đêm thổi vù vù, lá cây xào xạc.

“Đệch——”

Một tiếng hét to bất ngờ vang lên.

“A—!” Trần Lễ Nghiên hét toáng rồi nép chặt vào Bùi Sương.

“Không sao đâu.”

Bùi Sương nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một chiếc xe đen đang đậu ở đầu đường, biểu tượng ngôi sao ba cánh trước đầu xe cực kỳ nổi bật. Kính xe hạ xuống một nửa, lờ mờ thấy được là đàn ông lái, nhưng mặt mũi thế nào thì không rõ, chỉ có giọng nói là rất rõ ràng.

“Anh Doanh! Đại ca! Xe em bị kẹt ở ngã rẽ, anh qua đây giúp em lùi xe chút, đúng đúng, em lái dở thật, anh nhanh qua đi!”

Lâm Dự Đức tức đến mức muốn chửi thề, chẳng hiểu sao đường ở đây lại hẹp đến thế, xe nhích được một chút rồi đứng luôn. Dù tay lái có dở là thật, nhưng cậu vẫn bực không chịu nổi.

Lý Trường Doanh nãy giờ vẫn đứng dưới khách sạn chờ, thậm chí tranh thủ ăn luôn một bữa tối. Nhận được điện thoại của Lâm Dự Đức thì bắt đầu đi bộ tới, cũng không xa lắm, rẽ một cái là tới, khoảng trăm mét.

Tới nơi, thấy chiếc xe yêu quý của Lâm Dự Đức chắn ngang đầu ngõ, dáng vẻ như hổ báo cản đường, đúng là ngang ngược thật. Giờ trời khuya ít xe nên chưa có chuyện, chứ ban ngày thì chắc đã cãi nhau 300 hiệp với dân Tây Uyển rồi – dân ở đây cãi nhau rất “ra trò”.

Đối diện có hai cô gái đang đi tới, bánh xe hành lý kêu lạch cạch.

Lý Trường Doanh liếc mắt một cái, lập tức khựng lại.

Bùi Sương cũng trông thấy anh, nhướn mày, ánh mắt bình thản không né tránh.

Lý Trường Doanh vừa kinh ngạc với sự trùng hợp kỳ diệu, vừa phân vân có nên chào hỏi không – dù gì người ta cũng là khách VIP nạp năm trăm tệ.

Còn đang suy nghĩ, thì trong chiếc Mercedes đen đã thò ra cái đầu của Lâm Dự Đức:

“Đứng đó làm gì thế? Mau qua dắt xe.” Vừa nói xong anh liền mở cửa xuống xe, hất cằm ra hiệu Lý Trường Doanh lên.

Không cần đắn đo chuyện có nên chào nữa.

Lý Trường Doanh thở dài trong lòng, lên xe rồi bắt đầu lùi, cho xe vào lối nhỏ bên trong.

Lâm Dự Đức mở cửa ngồi vào ghế phụ:

“Đi thôi, Doanh Tử.”

Mới nãy còn gọi là “anh”.

Lúc này nghe giọng hét của cậu ta chẳng khác gì thái giám.

Lý Trường Doanh coi như đã hiểu rõ bộ mặt thật của thằng bạn “đáng quý” này rồi.

——

Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Trần Lễ Nghiên ngả người xuống ghế sofa, bất chợt nói:

“Này, cậu với anh đẹp trai lúc nãy quen nhau à? Cứ như đưa tình bằng mắt ấy.”

Bùi Sương lười sửa thành ngữ sai của cô, có sửa cũng chẳng chịu nghe:

“Quen.”

“Oa, được đấy nha! Trai đẹp thế kia! Tớ chỉ dám liếc nhìn hai lần, chẳng dám nhìn thẳng. Hai người quen nhau thế nào vậy?”

“Cái anh chàng mặc đồ chất chơi đó.”

Trần Lễ Nghiên ngớ ra một lúc, mãi sau mới lục lọi được hình ảnh người này từ một góc xó xỉnh nào đó trong trí nhớ, rồi đột nhiên bật dậy khỏi sofa:

“Cái anh chàng chất chơi đó hả?! Ngày đầu báo danh mặc áo khoác da đen, đeo kính râm đen, chân dài dáng chuẩn, vai rộng eo thon, tay cũng đẹp ấy hả?! Cậu mẹ nó không phải bảo với tớ là mắt hột lạc à? Hột cái đầu cậu ấy, mắt người ta đẹp vậy mà!”

“Trêu cậu thôi.”

“Báo cáo toàn bộ quá trình làm quen, nếu không thì…” Trần Lễ Nghiên hừ hai tiếng đầy đe dọa.

Bùi Sương đáp:

“Gặp ba lần rồi, vừa rồi là lần thứ tư. Chỉ lần thứ ba là nói chuyện hơi nhiều, cũng chỉ tán gẫu mấy câu vớ vẩn thôi.”

“Nói những gì?”

Sau khi Bùi Sương thuật lại xong, Trần Lễ Nghiên cười không ngậm được miệng:

“Cậu bảo người ta giống mèo, rồi lấy anh ta ra trêu như trêu mèo hả? Chị Sương à, quả bóng thẳng cậu ném ra thế kia, người ta không nghĩ cậu có ý với người ta mới lạ đó.”

Chỉ vì chuyện chen ngang này, Trần Lễ Nghiên bắt đầu sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Lý Trường Doanh. Cô lập tức lên tìm và kết bạn với tài khoản “bức tường tỏ tình” của Đại học Tây Uyển, rồi lướt đọc đến tận đáy.

Sáng hôm sau, cô tuyên bố hủy hết kế hoạch, quyết tâm đến tiệm Cà Phê Quýt để giúp anh đẹp trai tăng doanh thu.

Bên kia, sau khi đỗ xe xong, Lý Trường Doanh ném chìa khóa xe cho Lâm Dự Đức:

“Kỹ thuật lái thì dở tệ, gan lại không nhỏ chút nào.”

Lâm Dự Đức không phục:

“Cũng không đến nỗi tệ đâu nhá. Ngoại trừ sự cố lúc nãy thì suốt dọc đường tao lái êm ru, không có xe nào giành đường, cũng chẳng xảy ra va chạm gì.”

“Mày lái chiếc Mercedes Benz chạy khắp phố như thế, ai dám bén mảng lại gần mày chứ?”

“……”

Từ bãi đậu xe đi vào sảnh khách sạn, Lý Trường Doanh mới phát hiện người kia tay không chẳng xách theo gì.

“Mày nhìn gì thế?” Lâm Dự Đức bị cậu ta nhìn chằm chằm mà thấy khó hiểu.

“Đồ đạc của mày đâu?”

“Đồ gì cơ?”

“Mày đến đây ở tận năm ngày mà không mang theo gì à? Ít nhất cũng phải mang mấy bộ quần áo chứ.”

“Chuyện nhỏ, mặc đồ của mày là được rồi.”

“Hả?”

Lý Trường Doanh: “Thế còn đồ lót?”

“Mặc đồ của mày luôn, có gì to tát đâu, anh em với nhau cả mà.” Lâm Dự Đức liếc anh hai cái, rồi ngừng lại một chút: “Sao? Tao mặc chật à?”

“Ha, tao chỉ sợ mày mặc rộng quá, đi hai bước là phải kéo quần đấy.”

“Mẹ mày.”

Cười rồi chửi xong, đến phòng tương ứng, Lý Trường Doanh cởi mũ lạnh, vặn nắp chai nước uống một ngụm.

Tóc anh đã để dài hơn một chút, nhưng cũng chỉ dài hơn kiểu đầu đinh một chút. Kiểu tóc cứng và lạnh này không chỉ làm thay đổi khí chất của anh mà còn khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào đường nét trên khuôn mặt, rất thu hút.

Lâm Dự Đức nói:

“Bỗng nhiên tao nhận ra kiểu tóc này cũng ổn đấy, trông như người mẫu.”

Lý Trường Doanh nhìn cậu ta:

“Mày có biết dùng thành ngữ không đấy?”

Lâm Dự Đức đổi chủ đề:

“Mày đầu tư cổ phiếu thế nào rồi?”

“Cũng không khá lắm.” Lý Trường Doanh dựa vào ghế sofa trả lời.

Bố anh là một nhân vật có tiếng trong giới tài chính, có lẽ từ nhỏ anh đã tiếp xúc nhiều nên có hứng thú với lĩnh vực này. Khi trưởng thành, trong lúc tự lực cánh sinh, bố anh cho anh vay 50 nghìn làm vốn đầu tư chứng khoán, nói là để anh trải nghiệm sự tham lam của con người đồng thời luyện tay nghề.

Số tiền 50 nghìn này phải hoàn trả, nếu thị trường thuận lợi quá, có thể anh chỉ hoàn được vốn, còn không thì có thể bị mất đến từng đồng cuối cùng.

Để duy trì cuộc sống ổn định, anh chọn chiến lược lâu dài, không đánh ngắn hạn mà giữ cổ phiếu lâu dài, có thể vài năm đầu sẽ không có biến động nhiều. Bố anh thậm chí mong anh thất bại, để anh “mài mòn” ba năm, năm năm.

“Anh Doanh, cuộc sống anh cũng không dễ dàng đâu nhỉ.” Lâm Dự Đức lắc đầu thở dài.

Lý Trường Doanh cười nhạt nói:

“Biết tao khổ thì đừng cướp quần áo của tao”

“Không giống nhau, tao cũng khổ mà.”

“Bán chiếc Mercedes của mày đi.”

“Bán cái rắm. Mày tin không, tao chân trước vừa bán xe,  chân sau chị tao sẽ vặn cổ tao ngay." Đây là món quà trưởng thành mà chị cậu ta tặng, chị cậu ta là tiểu thư nhà họ Lâm, rất mạnh mẽ và quyết đoán, dám bán đồ chị ấy tặng thì ngày mai cậu ta chắc phải xuống gặp bà cố.

“Hừ, anh em mình đều khổ, mày chỉ có một chiếc Mercedes, bạn bè tao còn tưởng tao giàu có, có tiền đâu mà giàu, xin tiền sinh hoạt còn ngại ngùng, ăn một bữa thịt nướng cũng phải suy nghĩ.”

Hai người nhìn nhau rồi cùng thở dài.

Quả thật đúng là những người bạn cùng cảnh ngộ.

Trần Lễ Nghiên vốn thẳng thắn, hôm sau thật sự đã đến quán Cà Phê Quýt, Đáng tiếc là, Lý Trường Doanh không có ở đó.

Hôm nay khách khá đông, trên ghế mềm có hai cô gái ngồi, bên cạnh bàn gấp cũng có một nhóm người quây lại, nghe thấy tiếng đánh mạt chược vọng ra từ phòng riêng.

Thấy Bùi Sương, Dương Thời Mễ bước tới, cười nói: “Lại đến rồi à?”

“Ừ.”

Trần Lễ Nghiên khá thất vọng, nhưng không lâu sau thì hết thất vọng, bởi vì ở đây có nhiều trai đẹp, nhóm người quanh bàn đều đẹp trai, lại nhiệt tình, chỉ cần giơ tay chào hỏi là có thể bắt chuyện ngay.

Dương Thời Mễ cười nói: “Hôm nay bốn ông chủ đều đến rồi, các em chỉ cần nhớ tên chị là Dương Thời Mễ là được, còn lại không cần nhớ, gọi chị là chị hay đàn chị cũng được.”

Ba ông chủ còn lại đều là nam, trong đó có một người nhuộm tóc đỏ bật cười nhẹ: “Sao thế? Liệu có đến lượt tự giới thiệu bản thân không?”

Mấy người cười vang rồi bắt đầu đùa giỡn với nhau.

Trần Lễ Nghiên ôm con mèo bắt chuyện cùng họ, Bùi Sương ngồi bên cạnh cô, không nói gì, chỉ cầm cây đùa mèo mà chơi. Trong lúc nghỉ, cô ngẩng lên gặp ánh mắt của Dương Thời Mễ, hỏi: “Đàn chị, có số liên lạc của Lý Trường Doanh không?”

Lý Trường Doanh đang nghiên cứu tình hình chứng khoán, đóng máy tính lại rồi mở điện thoại xem giờ, ánh mắt liền dừng lại trên tin nhắn của Dương Thời Mễ.

Dương Thời Mễ (bà chủ, đàn chị): Người đẹp hôm qua muốn lấy số của em, cho hay không cho, nói một câu đi.

Lý Trường Doanh: Người đẹp nào?

Dương Thời Mễ (bà chủ, đàn chị): Là cô gái mà em phải tiếp đón hôm trước.

Bùi Sương?

Cô ấy muốn số của anh à?

Trong đầu Lý Trường Doanh chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Quả nhiên cô ấy có ý với mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play