“Tránh xa tôi ra chút.” Lục Tuyên khó chịu.
“Sao cậu lắm tật thế?”
“Bẩn chết đi được.”
Khương Kỳ huých vai anh một cái, ông vừa ăn bánh vừa nói nhiều hơn, cũng không còn dữ như trước: “Thế này mà gọi là bẩn à? Tôi còn để chỗ trắng trên mặt cậu đấy, bối cảnh lần này còn là dựng sẵn, sau này nếu đi quay ở núi, sông, gió, mưa còn bẩn đấy, làm nghề này đừng sợ khổ đừng sợ mệt, sợ rồi thì bỏ đi, biết không? Tôi làm việc có hơi nghiêm khắc một chút nhưng cũng có trách nhiệm mà làm ra sản phẩm với các cậu.”
 Làm việc bao nhiêu năm trong giới, diễn bao nhiêu vai, chẳng lẽ Khương Kỳ lại không nhìn ra đứa trẻ này ngày càng u uất, càng lúc càng dễ nổi giận, với lại Lục Tuyên vốn chẳng phải người giỏi che giấu cảm xúc gì.
Nhưng ông chưa từng chiều ai, dù anh có là thiếu gia nhà giàu đến đâu đi nữa thì đã chọn là phải chịu được khổ, không chịu nổi thì đừng làm, có biết bao người muốn có cơ hội này đấy.
Nhưng mà đã ăn của người ta thì nói nhiều cũng chẳng sao, ai mà không từng trẻ con chứ.
“Đừng suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, nếu cậu cảm thấy khổ thì sẽ ngày càng khổ hơn.” Khương Kỳ nói, “Trạng thái hôm đó trên sân khấu của cậu rất ổn, chẳng phải cậu rất tự tin sao, còn biết tự tìm cảm giác chênh lệch nữa mà.”
Ông đang nói đến chuyện Lục Tuyên đã chiếu đoạn diễn kém của mình lên, kết quả lại khiến người khác bất ngờ vì diễn rất khá.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play