Lục Ứng Trì do dự một chút rồi chậm rãi gật đầu.
Kiều Ngô mỉm cười nhìn cậu: “Vậy thì sao có thể gọi là không phân biệt nổi? Cho dù em ra đường rồi tùy tiện tìm một người thì em cũng không thể biết người đó tốt hay xấu. Đừng tiêu hao nỗi lo trước cả khi nó đến.”
Dù là vậy nhưng tâm trạng của Lục Ứng Trì vẫn chưa khá hơn.
Lục Ninh còn biết học hành, biết đọc sách. Bây giờ Lục Tuyên cũng ngày ngày đến công ty học việc, mà cậu lại chẳng biết mình phải làm gì cả.
“Tôi có nên đến công ty không?”
“Em muốn đi à?”
“Tôi không biết.” Lục Ứng Trì rất không muốn thừa nhận nhưng cậu vẫn nói, “Lúc Lục Tẫn Chi mười tám tuổi đã có thể tự mình phụ trách một dự án rồi.”
“Anh ấy là anh ấy, em là em.” Kiều Ngô nói, “Nếu đó là điều em muốn làm, em có thể thử nói với cha và anh em, họ sẽ không từ chối đâu.”
“Nhưng nếu đó không phải điều em muốn làm thì cứ tạm gác lại, chờ đến khi em tìm được điều mình thực sự muốn làm đã. Ở trường của em cũng có rất nhiều người giống em, chẳng lẽ họ cũng vô dụng sao? Chẳng phải thời gian em dành cho việc học cũng là quá trình tìm kiếm bản thân à? Nếu cuối cùng em gặt hái được điều gì đó, dù chỉ là một người bạn đáng quý thì cũng không uổng phí thời gian đâu.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT