Để thuận tiện ngắm biển và thả lòng tâm trí, Kiều Ngô không bật đèn trong phòng quá sáng. Lúc này, cô như bị cuốn lấy bởi bóng tối và làn gió biển thổi vào, cộng thêm ánh mắt như không khe hở nào lọt qua được của người đàn ông trước mặt, khiến nhịp tim cô cũng dập dềnh theo tiếng sóng biển mơ hồ.
Cô cứ thế lặng lẽ đứng tựa ở cửa, nhìn người mà mình vừa mới còn đang nghĩ tới.
Đối phương không như trước kia mà vội vàng đuổi theo cô, lúc này anh như một con sói đã kiên nhẫn chờ đợi từ lâu, dồn con mồi của mình đến chân tường, chăm chú mà kiên định nhìn cô.
Không gian yên tĩnh đến mức dễ khiến người ta thả trôi suy nghĩ nên Kiều Ngô nhanh chóng ép mình trấn tĩnh lại.
“Gì vậy,” cô đột ngột bật cười, “còn không đưa hoa cho em à?”
Giọng cô vừa cất lên, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông trước mặt lập tức như phủ đầy ánh sao, nhưng anh vẫn chưa đưa bó hoa ra.
Lục Tẫn Chi mỉm cười hỏi: “Vậy anh có thể xác nhận một chút không?”
“Hả?”
“Bây giờ anh nên đứng ở vị trí nào?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play