Lục Tuyên say đến mơ hồ, Vương Nhiên cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây, thậm chí đến cả Liêu Liêu gã cũng chẳng buồn quan tâm mà đã cuống cuồng rời đi.
Lục Tuyên r*n rỉ gì đó khi tựa vào vai Kiều Ngôn, chẳng rõ anh đang nói cái gì cả. Lo anh lát nữa lên xe sẽ thấy khó chịu, cô liền nhờ nhân viên phục vụ mang một ly nước mật ong tới.
Trong nghề này đều biết tính Lục Tuyên, chỉ cần anh say là dễ dụ nhất, dỗ ngọt vài câu là móc tiền, vì thế mới có nhiều người muốn chuốc say anh như vậy.
Chỉ là hiện tại cho dù anh đã say, nhưng lại chẳng ai dám tiến lên, hoàn toàn vì người “trợ lý” bên cạnh Lục Tuyên này.
Bởi vì trên vai đang treo một “con chó lớn”, cô lại ngồi thư thái trên ghế sofa, vừa xem máy tính bảng trong tay, vừa thỉnh thoảng ứng phó vài câu với Lục Tuyên đang dính như keo, mọi cử chỉ đều tao nhã mà khí thế bức người, cao quý đến mức không thể tiếp cận, cứ như cô mới là nhân vật chính của nơi này vậy.
Một vài người muốn lại gần, nhưng chỉ cần đối phương vừa hờ hững liếc mắt một cái, là họ lập tức như bị ghim chân, không thể bước nổi nữa.
Cứ như người đó là nhân vật mà họ không bao giờ có thể với tới.
Kiều Ngô chẳng bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình thế nào, trong lúc chờ nước mật ong, cô tiếp tục chọn quản lý phù hợp cho Lục Tuyên.
Liêu Liêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhìn người trên ghế sofa rất lâu mà chẳng che giấu gì. Tiếc là đối phương hình như chẳng để ý đến cô, cũng không liếc thêm lần nào. Nhưng cô lại bỗng dưng sinh ra một loại ảo tưởng mãnh liệt rằng cô muốn có một vị trí trong mắt người kia, muốn có một chút cảm giác tồn tại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play