“Má nó!” Thẩm Duyên lập tức rụt tay lại ôm đầu, nhìn thủ phạm, “Lục Tẫn Chi, đầu óc tôi đáng giá lắm đấy!”
Lục Tẫn Chi đưa cái nón bảo hộ anh vừa gỡ từ đầu Thạch Hạo Cường ra trả lại cho ông rồi ra hiệu cho ông đi gọi người, anh lạnh nhạt nói: “Tính theo cân thì cũng chẳng quá mấy chữ.”
“Anh mẹ nó…”
Sợ lại đánh nhau lần nữa, Thạch Hạo Cường lập tức dẫn theo một nhóm người vây chặt bọn họ lại.
“Tôi chỉ ở đây năm phút thôi.” Lục Tẫn Chi đi đến trước mặt người nước ngoài kia, ánh mắt lướt qua cánh tay dưới của anh ta, dừng lại vài giây ở một chỗ nào đó, sau đó ngẩng cặp mắt đen lên rồi tiếp tục dùng tiếng Anh nói: “Muốn nói chuyện đàng hoàng thì nói, không thì tôi dọn sạch chỗ này, các anh vứt đối phương xuống biển luôn đi.”
Người nước ngoài: “?”
Sao anh cảm thấy ý câu này là, “tôi cho người vứt anh xuống biển” vậy?
Người đàn ông ban nãy còn giận dữ muốn ra tay, giờ phút này bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, đỉnh đầu như bốc lên một luồng khí lạnh, anh theo bản năng mà rụt tay về phía sau.
Chẳng mấy chốc, thuyền trưởng đã báo cáo tổn thất của các bên lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT