Cô chắc chắn Lục Tẫn Chi làm những việc này chỉ là vì muốn nhìn thấy cảm xúc dao động mạnh mẽ của mọi người trong khoảnh khắc thôi, chứ không phải là loại người cứ ôm mãi chuyện khiến mình tức giận rồi lặp đi lặp lại để tự làm khổ bản thân.
“Nhưng mà làm sao giống nhau được, chị là bạn anh ta mà.”
Kiều Ngô phì cười: “Trong mắt em, bạn bè còn thân hơn người nhà à?”
Lục Ứng Trì không nói nữa mà chỉ cúi đầu vò mồi câu như đang nghịch đất sét.
Trong lòng cậu có một cảm giác không rõ ràng nhưng lại chẳng có bằng chứng.
Khi Lục Ứng Trì còn đang mơ màng suy nghĩ thì lại “bụp” một tiếng nữa.
Bị đá một cú suýt ngã khỏi ghế, cậu đỡ ghế quay đầu lại: “Thần kinh à?”
Lục Tuyên mặc hoodie trùm đầu, đeo kính râm, một tay xách ghế, tay còn lại cầm cần câu và xô mồi, nói với giọng thảnh thơi: “Đây không phải chỗ cho ngựa ăn cỏ, tránh ra.”
Lục Ứng Trì liếc nhìn anh, giọng thay đổi ngay 180 độ: “Mày biết câu cá hả?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play