Tuy những người còn lại không đến mức la hét như tên nhát gan kia nhưng ai nấy cũng run lẩy bẩy. Lúc đầu họ lén lút lẻn vào đã bị mấy thứ kỳ quái bám dính, đang tính cách thoát thân thì đột nhiên đêm đen hóa thành ban ngày, lại còn bị người của Vọng Thư Phái bao vây kín mít, chuyện này… chẳng phải quá mức kỳ quặc rồi sao?!
Ba nhóm người vốn chẳng quen biết nhau nhưng nay lại cùng cảnh ngộ, thế là họ lập tức trở nên thân thiết như bạn cũ, ôm nhau mà run rẩy.
“Bát sư đệ, chẳng phải đệ nói zombie mất lý trí, cực kỳ hung tợn sao?” Tam sư huynh nhìn đám người rúc thành một đống nhếch nhác trước mắt, ánh mắt thoáng chốc trầm xuống. Tay hắn siết mạnh một cái, quả nhãn cầu mà nãy giờ hắn cứ cầm nghịch biến thành một đống thịt nát be bét, “Chỉ thế thôi à?”
“Tam Nhi!” Khương Liễu thấy vậy thì cuối cùng cũng không nhịn được mà quát lên, “Vi sư đã dặn con bao nhiêu lần rồi, phải tiết kiệm lương thực, tiết kiệm lương thực! Đừng có suốt ngày lấy nguyên liệu của Nguyệt Huyên ra giả vờ hắc hóa. Con xem cái mắt heo đó mang đi hầm món giò heo kho, chẳng phải thơm hơn à? Cùng lắm thì đem giải phẫu để tìm hiểu cấu tạo nhãn cầu, cũng còn có ích cho y học. Con nói xem, sao cứ phải bóp nát nó chứ…”
Sư phụ gọi các đệ tử khác đều dùng tên riêng, duy chỉ gọi Tam sư huynh là “Tam Nhi”. Không phải vì quá yêu quý hay quá ghét bỏ gì, mà đơn giản là bởi Tam sư huynh… không có tên.
Nói chính xác hơn là không phải là không có, mà là hắn nói: “Ta không có tên, các người cứ gọi sao cũng được.”
Chẳng may, hắn lại là đệ tử thứ ba nên vấn đề “gọi đệ tử thứ ba thế nào” từng khiến sư phụ trăn trở suốt một thời gian dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT