Trái ngược với sự tuyệt vọng của Lâm Xuân Thảo, không khí bên Tô Lê lại vô cùng vui vẻ hòa thuận. Trình Hân Hân vừa học vá quần áo với Lý Tiểu Điệp, vừa nói luyên thuyên:
“Tiểu Lê, ngày mai cậu có đi lên trấn không? Mình đã lâu rồi không được đi dạo trên trấn, ngày nào cũng ru rú trong nhà, mình cảm thấy trên đầu sắp mọc nấm rồi.”
Tô Lê suy nghĩ, đúng là đã lâu rồi cô không lên trấn, cũng không biết có ai gửi cho cô thứ gì hay lá thư nào không. Cô phải đến bưu điện một chuyến, xem có gì của mình không.
Cô cũng không biết lần trước gửi trà cho chú út có uống không. Chú út đã lâu rồi không hồi âm cho cô, có lẽ là quá bận rồi, Tô Lê rất thông cảm.
Trước đây cô đã từng nghe An An nói, cậu bé cảm thấy chú út là người thông minh và giỏi giang nhất trên đời, cậu rất sùng bái chú út, bản thân cũng hy vọng sau này lớn lên có thể trở thành người tài giỏi như chú út.
Người cha già Nhậm Trác: Thằng con ngốc nhà tôi nuôi giờ không cần nữa, ai có nhu cầu thì liên hệ, đang cần thanh lý gấp.
Dọn dẹp xong xuôi, ba người lên xe bò của ông cụ Ngô, xe bò lắc lư đi về phía trấn trên. Lý Tiểu Điệp và Trình Hân Hân định đến cửa hàng bách hóa mua sắm, Tô Lê tỏ vẻ rất không hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT