"Người nhà mình có nhắc đến Bắc Đại Hoang, đó không phải là nơi tốt đẹp gì. Hơn nữa Lâm Xuân Thảo còn bị đưa đi với danh nghĩa cải tạo, e rằng đến đó không chết cũng lột da." Lý Tiểu Điệp nhíu mày nói.
Trình Hân Hân tức giận nói: “Đó là do cô ta tự làm tự chịu, đáng đời! Tô Lê đã nương tay với cô ta rồi, vậy mà cô ta còn không biết điều. Cứ như chúng ta dễ bắt nạt lắm, lại còn khiêu khích. Mình hối hận chết mất, hôm đó đánh nhau sao mình không xông vào đá thêm vài cái!”
Lý Tiểu Điệp thấy Trình Hân Hân tức giận như vậy, cảm thấy buồn cười:
“Thôi nào, Lâm Xuân Thảo chỉ là một con hề thôi, cậu đừng tức giận làm gì, coi chừng tự làm mình tức đấy. Dù sao chúng ta cũng sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Xuân Thảo nữa, đừng bực mình vì cô ta nữa.”
“Cậu biết tính mình mà. Thôi, mình không nói nữa. Tiểu Lê, cậu...”
Trình Hân Hân quay lại thấy Tô Lê đang nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, như đang suy nghĩ điều gì đó, cô vẫy tay trước mặt Tô Lê, thấy cô hoàn hồn, mới tò mò hỏi:
“Tiểu Lê, cậu đang nghĩ gì mà tập trung thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play