Rõ ràng Bùi Giác cao lớn như vậy, một mình cầm dù về biệt thự là được rồi, tại sao lại muốn cô che dù cho anh ta? 

Vậy cô chẳng phải sẽ bị ướt sao?

Cô định nói ra đến miệng thì chị Ngô đã một mình xuyên qua màn mưa đi về phía biệt thự.

Đường Điềm thầm thở dài, ướt thì ướt thôi, về thay bộ đồng phục làm việc là được.

Cô đi đến cửa xe phía sau bên trái, gõ nhẹ hai cái vào cửa kính.

"Bùi tiên sinh, chị Ngô bảo tôi đến đón ngài về biệt thự." 

Cô cố ý nhấn mạnh "chị Ngô" bảo cô đến đón, để tránh anh ta nghĩ cô có ý xấu, mượn cớ tiếp cận hoặc quyến rũ anh ta.

Cửa xe phía sau mở ra, khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Giác xuất hiện dưới ánh nhìn của cô. 

Bộ âu phục sang trọng cắt may vừa vặn càng làm anh ta thêm lạnh lùng, tao nhã, càng khiến người khác nhìn vào đã thấy e ngại.

Anh ta rất cao, đứng trước mặt cô, cái cảm giác áp bức đó quá mạnh.

Đường Điềm giơ chiếc dù trên tay lên cao, miễn cưỡng có thể che được đỉnh đầu anh ta, chỉ là nước mưa tạt nghiêng trực tiếp làm ướt người cô.

Bùi Giác rũ mắt liếc cô, đưa tay giật lấy chiếc ô trong tay cô. 

Chiếc dù nằm giữa hai người, nghiêng về phía cô.

Biểu cảm của Đường Điềm rất kinh ngạc. 

Cô nhìn xung quanh một vòng, cơn mưa tầm tã chỉ làm ướt một chút vạt áo của cô, còn Bùi Giác… trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nửa chiếc quần tây màu đen của hắn trông như vừa bị giặt qua một lần.

"Bùi tiên sinh, chị Ngô nói không thể để ngài bị ướt mưa." Không biết chị Ngô có vì vậy mà trừ lương cô không?

Anh ta cầm ô, im lặng cùng cô đi về biệt thự.

Vì phạm vi của chiếc dù không lớn, cô lại không tiện dựa quá gần mà cũng không thể đứng quá xa, nếu không cả hai đều sẽ ướt sũng, nên khoảng cách này rất khó kiểm soát.

Anh ta và cô đứng rất gần nhau. 

Ngoài mùi mưa, Đường Điềm còn ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người hắn.

Bên kia, Liễu Hiểu Chi đang đứng dưới dù của Thẩm Yến Lễ. 

Cô ta đang ngại ngùng tiến gần Thẩm Yến Lễ thì ngẩng đầu lên thấy một nam một nữ đi tới bên cạnh. 

Người đàn ông cao lớn tuấn tú che dù cho Đường Điềm, hầu như không để cô ấy bị ướt mưa.

Liễu Hiểu Chi đầy mặt kinh ngạc, Bùi tiên sinh lại đang che dù cho Đường Điềm sao?!

Thẩm Yến Lễ cũng thấy, nhưng không lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như việc Bùi Giác làm vậy là rất bình thường.

Phó Hi khi xuống xe, mưa càng nặng hạt hơn. 

Anh ta thầm rủa hai câu "thời tiết quỷ quái", rồi đi theo Lưu Tuệ Hoa về biệt thự.

Ở cổng biệt thự, Phó Hi oán trách: "Trời xanh mây trắng, nói mưa là mưa ngay." 

Anh ta ghét nhất những ngày mưa, may mà anh ta không bị ướt nhiều.

Lưu Tuệ Hoa che dù cho anh ta thì bị ướt sũng cả người. 

Cô ta cảm thấy quá chật vật, nói với chị Ngô một tiếng rồi về phòng thay quần áo.

Tất cả người hầu, chỉ có Đường Điềm là bị ướt ít nhất.

Đường Điềm nhìn Bùi Giác đang thay giày, anh ta gần như ướt sũng nửa người. 

Chị Ngô kéo cô sang một bên.

Đường Điềm cho rằng chị Ngô muốn trừ lương cô, vì Bùi Giác đã ướt sũng nửa người rồi.

"Chị Ngô, có thể bớt trừ một chút không?" 

Cô mở miệng liền có ý đồ "mặc cả", tuy lương bổng hậu hĩnh, nhưng cũng không chịu nổi bị trừ quá nhiều.

Chị Ngô bị cô hỏi đến sững sờ, sau đó mới hiểu ra ý cô, không nhịn được cười cô: "Nghĩ gì vậy? Tôi là loại người không nói lý sao?"

"Bùi tiên sinh bị ướt không phải vấn đề của cô, sẽ không trừ lương của cô đâu, cô yên tâm."

Đường Điềm có thể thấy rõ ràng cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị Ngô."

"Tôi gọi cô lại đây là muốn nói với cô, chuyện trước đây tôi sẽ bỏ qua, cũng sẽ không điều tra cô, nhưng thật sự không thể có cái tâm tư đó nữa." Chị Ngô vừa ban ơn vừa răn đe.

Đường Điềm vội gật đầu, thậm chí còn không biết chị Ngô đã thử cô từ khi nào, nhưng đây là chuyện tốt. Ai cũng không muốn ở trong môi trường làm việc luôn bị nghi ngờ cả.

"Tôi sẽ không." Cô đảm bảo nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play