Đường Điềm đỏ mặt, đặt bình tưới xuống vỗ tay hắn: “Anh… đừng có vô liêm sỉ như vậy chứ.”
Hắn khàn giọng nói: “Em biết là được rồi, xấu hổ có ích gì chứ?”
Cô bị hắn trêu chọc đến mềm nhũn, mặt cô vùi vào lòng hắn, được hắn bế lên lầu hai.
Hai đêm một ngày trôi qua, tại nhà cũ Bùi gia, nắng sớm tươi sáng ấm áp, Tiểu Bùi Dung mặc giày chống nước và áo chống nước, theo sau bà nội, tắm cho các con vật mà ông bà nội nuôi, thân hình nhỏ bé bận rộn chạy tới chạy lui.
Những con vật nhỏ vẩy nước lên người cậu bé, Tiểu Bùi Dung phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, vội vàng tránh đi.
Khiến mẹ Bùi và bố Bùi cười không ngớt, rút khăn giấy lau nước trên mặt cậu bé.
Tầng ba, Đường Điềm mặc váy ngủ, đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn ra cảnh bên hồ, tuy có chút khoảng cách, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn rõ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play