Khoảnh khắc bị hắn bế lên, Đường Điềm vẫn còn mơ hồ trong suy nghĩ, theo đó là cảm giác không biết phải làm sao.
“Ôn… Ôn tiên sinh, tôi hiện tại không say, anh có thể thả tôi xuống được rồi.”
Cử chỉ như vậy quá thân mật, cô nhanh chóng lên tiếng khuyên can hắn. 
Ôn Thiệu Hàn vẫn giữ vẻ mặt ôn tồn lễ độ, nhưng lại thờ ơ không đáp.
Vì cô đang mang giày cao gót, nên không dám giãy giụa nhiều, sợ ngã xuống sẽ dễ bị trẹo chân. 
Ôn Thiệu Hàn bế cô vào phòng ngủ ở lầu hai, cô được đặt xuống ghế sofa trong phòng ngủ, túi xách của cô vẫn còn ở trong xe.
Đường Điềm đứng dậy khỏi sofa, nói: “Ôn tiên sinh, tôi thật sự không sao, tôi có thể tự mình về được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play