Dọn dẹp xong bàn ăn, chén đũa đã có máy rửa chén, những người giúp việc khác sẽ lo liệu, không thuộc phạm vi công việc của cô.

Đường Điềm chạy đến nhà ăn nhân viên, đói chết cô rồi. 

Vừa nãy chỉ toàn nhìn người khác ăn, giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn sáng.

Trong nhà ăn nhân viên chỉ lèo tèo vài người đang ăn sáng. 

Đường Điềm uống một ngụm sữa đậu nành ấm, bên cạnh có một người ngồi xuống.

Cô quay đầu nhìn lại, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồng phục làm việc giống cô, đặt đĩa cơm bên cạnh cô.

“Đường Điềm, vừa rồi thật nguy hiểm đấy nhỉ.” Lưu Tuệ Hoa có phản ứng giống Trịnh Lệ Ngọc, cảm thấy thất vọng vì Bùi tiên sinh không có phản ứng tức giận, vốn tưởng có thể xem một màn kịch.

Đường Điềm lục tìm ký ức, cô hầu gái bên cạnh này và nguyên chủ không thân thiết, có thể nói là những người xa lạ cùng làm việc chung một chỗ.

Lúc này đột nhiên tìm cô nói chuyện, khiến cô cảm thấy rất bất ngờ.

“Cũng may.” Đường Điềm lạnh nhạt đáp một câu.

Lưu Tuệ Hoa dừng lại, rồi nói với vẻ châm chọc: “Chị Hiểu Chi không thể nào không biết chuyện xảy ra hai ngày trước. Tôi ở ngay cạnh chị ấy, chị ấy không gọi tôi giúp đỡ, cố tình gọi cô giúp đỡ.”

Lưu Tuệ Hoa từ sớm đã không vừa mắt Liễu Hiểu Chi, địa vị ở đây đã bị Liễu Hiểu Chi chèn ép bấy lâu. 

Cô ta cho rằng sau khi Đường Điềm đến, sẽ thay thế vị trí của Liễu Hiểu Chi trong lòng các vị tiên sinh, không ngờ… Đường Điềm còn không bằng cô ta, uổng công vẻ đẹp như gối thêu hoa kia.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Lưu Tuệ Hoa quyết định bắt đầu từ phía Đường Điềm. 

Kết quả tốt nhất là Liễu Hiểu Chi và Đường Điềm cùng bị sa thải.

Đường Điềm chỉ hứng thú với bữa sáng nóng hổi, đối với sự châm chọc của Lưu Tuệ Hoa, cô hiểu rõ trong lòng, và không hề dao động.

Cảnh Liễu Hiểu Chi gọi cô giúp đỡ, mười phần thì tám chín là cố ý, nhưng mà… Bùi Giác không nổi giận với cô nữa.

Cô cắn một miếng quẩy: “Thật sao?” Thái độ vô cùng thờ ơ.

Lưu Tuệ Hoa liên tục nhìn Đừng Điềm, sao lại bình tĩnh vậy chứ? Tại sao Đường Điềm không tức giận?

“Có vài lời tôi không thể nói quá rõ ràng.” Lưu Tuệ Hoa tiếp tục ám chỉ, Đường Điềm rốt cuộc có hiểu ý cô ta hay không?

Đường Điềm nuốt xuống sữa đậu nành: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.” 

Nói xong cô tiếp tục ăn sáng. Những chuyện này đều không đủ để ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.

Lưu Tuệ Hoa: “…” Cô rốt cuộc là thông minh hay không thông minh? Trước đây vẫn luôn gây chuyện, giờ lại trông có vẻ rất tỉnh táo.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Lưu Tuệ Hoa, Đường Điềm uống nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng, đứng dậy rời bàn.

Buổi trưa thường sẽ không có vị tiên sinh nào về biệt thự. 

Gần đây họ đã từ chối rất nhiều công việc, dồn tâm sáng tác. 

Chỉ những công việc thật sự không thể từ chối hoặc mang lại lợi ích lớn thì mới nhận.

Nếu không, có thể mười ngày nửa tháng sẽ không thấy họ. 

Đường Điềm nghĩ đến đây liền cảm thấy tiếc nuối. 

Thật oái oăm, khi xuyên đến đây thì mấy nam chính đang dồn tâm sáng tác. 

Cô chỉ dám tưởng tượng mười ngày nửa tháng mới thấy mấy nam chính một lần, công việc này sẽ nhàn hạ đến mức nào khi không chăm sóc họ.

Đáng tiếc thay, giờ cô cũng chỉ có thể nghĩ thôi.

Ban ngày công việc vặt vãnh nhiều, cô bận chỗ này một lúc, chỗ kia một lúc, thời gian trôi qua cũng khá nhanh. 

Khi cô nghỉ ngơi trên sofa ở phòng khách nhỏ, trời đã tối sầm.

Bếp đang bận rộn tấp nập, chuẩn bị bữa tối cho mấy nam chính.

Tối nay họ sẽ liên hoan, lát nữa sẽ có việc bận.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài biệt thự liên tiếp vang lên tiếng còi ô tô. 

Đường Điềm không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là mấy nam chính đã về.

Cánh cổng biệt thự lướt qua mấy bóng người, là Liễu Hiểu Chi và mấy người khác. 

Vừa lúc có bốn người giúp việc đi ra đón họ, cô liền không đi hóng hớt nữa.

Cô chậm rãi ăn hết đĩa cherry bày trên bàn trà, rồi mới đứng dậy đi vào khu vực ăn uống.

Trong nhà ăn, mấy người đàn ông đã bắt đầu nhâm nhi rượu, những món ăn đã chuẩn bị sẵn được lần lượt bưng lên bàn ăn.

Đường Điềm bị những món ăn trên bàn thu hút đến mức mắt không rời đi được, thật thơm ngon quá, tiếc là không phải cho cô ăn.

“Đường Điềm, Thẩm tiên sinh gọi cô.” Lưu Tuệ Hoa bên cạnh ước gì Thẩm tiên sinh gọi mình, nhưng cô ta lại sốt ruột thay cô.

Đường Điềm hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Yến Lễ: “Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Yến Lễ thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, lạnh nhạt nói: “Mang khăn nóng lại đây.”

Đường Điềm quay người đi lấy khăn nóng đến, đưa cho hắn rửa tay.

Anh ta vừa lau đôi tay thon dài đẹp đẽ, vừa hỏi cô: “Cô vẫn chưa ăn cơm tối sao?”

Đường Điềm biết vừa rồi khi nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, cô chắc là mắt đang sáng rực lên.

“Chưa ạ.” Tuy nhiên cô đã ăn một đĩa cherry, cherry ở đây đủ no.

Phó Hi đối diện buồn cười nói: “Cô vừa rồi suýt nữa nhìn xuyên qua mấy món ăn đó rồi đấy.”

Bùi Giác ngẩng mắt liếc nhìn cô một cái, chỉ dừng lại nửa giây rồi lập tức quay đi. 

Khuôn mặt sâu thẳm như điêu khắc, thần sắc cực kỳ lạnh lùng, dường như vô cùng không muốn nhìn thấy Đường Điềm.

Đường Điềm da mặt dù dày đến mấy, lúc này cũng có chút xấu hổ, không thể kiểm soát mà đỏ mặt.

Phó Hi ngẩng đầu nhìn người đẹp yêu kiều đối diện. 

Làn da trắng nõn mịn màng nổi lên màu hồng nhạt, ngay cả tai cũng hơi đỏ. 

Anh ta hơi nhướng mày, thầm nghĩ: Nhan sắc quả thực hiếm thấy.

“Cô đi ăn cơm trước đi.” Biểu cảm của Thẩm Yến Lễ rất lạnh nhạt.

Đường Điềm lại như nghe thấy tiếng nói của trời, nụ cười của cô rạng rỡ, thật sự quá mức chói mắt, khiến Phó Hi đang nhìn chằm chằm cô, kinh ngạc đến mức không thể dời mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play