Tạ Hành Chi là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất vương triều Đại Lương.

Hắn chỉ mới vào triều mười năm ngắn ngủi nhưng đã làm dấy lên nhiều lời xì xào và gây nên nhiều trận đấu đá rồi.

Chỉ bằng một đại án khoa cử, hắn vừa tiêu diệt được phe phái đối địch vừa nhảy từ Hàn lâm đến Nội các, giúp thầy mình là Chu Các lão ngồi lên cái ghế Thủ phụ, thống nhất các phe phái và biến Nội các thành nơi mình một tay che trời.

Tuy rằng hắn chỉ làm đến chức Văn hoá các Đại Học sĩ nhưng thật ra trong tay có rất nhiều thực quyền, vừa được dân chúng ủng hộ vừa được triều đình để ý. Hắn là người đầu tiên có được vinh dự "không cần quỳ gối trước thiên tử", rất được thánh thượng tin tưởng.

Tất nhiên tác phong làm việc của hắn thật sự chẳng dính dáng gì đến bốn chữ "quang minh lỗi lạc" cả. Từ trước đến nay Tạ Hành Chi là một người không chừa thủ đoạn để đạt được mục đích. Chính vì vậy mà trong triều có không ít người ghét cay ghét đắng hắn.

Nhưng thánh thượng còn ở đó ngày nào thì kẻ địch của Tạ Hành Chi sẽ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt hận vào trong thêm ngày đó.

Khoảnh khắc lúc ánh mắt hai người chạm nhau, sâu tận đáy lòng Diệc Linh tràn ngập sợ hãi. Nỗi sợ như cắn nuốt hết can đảm và ý muốn giết người của nàng.

Nàng không muốn chết thêm lần nữa!

Miệng Diệc Linh như bị khâu kín, không thốt lên được lời nào, không biết nên giải thích cho hành động của mình kiểu gì, ngay cả bàn tay đang cầm chặt cây trâm cũng quên cả buông ra luôn.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi máu tanh, nàng mới chợt thả tay để cây trâm rơi xuống đất.

Khoảnh khắc đó, hô hấp của Diệc Linh dừng lại, nàng gần như đoán được trước kết cục của mình.

Nhưng Tạ Hành Chi lại điềm tĩnh ngồi dậy, im lặng quan sát Diệc Linh mấy lần sau đó nhặt cây trâm nàng vừa đánh rơi lên.

Ánh trăng mùa thu không một tiếng động hắt vào phòng, trợ giúp ánh nến mờ ảo hắt bóng hai người trên giường lên tấm màn.

Thậm chí Diệc Linh còn không dám nhìn thẳng vào Tạ Hành Chi. Nàng nhìn chằm chằm bóng đen trên màn giường, nhìn hắn quan sát cây trâm gỗ trong tay.

Ung Lương ở Khánh Dương là một vùng đất nghèo nàn thiếu thốn nhưng người dân lại thật thà chất phác.

Cây trâm gỗ này được tạo hình cây lúa. Kỹ thuật đẽo gọt của người làm ra nó rất tốt nên hình dáng cây trâm rất sống động và có dáng vẻ Ung Lương.

Lúc mới nhìn thấy nó lần đầu, trong đầu Diệc Linh xuất hiện cảnh hoang mạc hoang vu với cát vàng bay đầy trời. Đó là cảnh tượng cuối cùng mà nàng nhìn thấy khi còn sống.

Lúc này Tạ Hành Chi cũng đang nhìn cây trâm chằm chằm, ánh nến mờ ảo hắt lên gương mặt u ám của hắn.

Biểu cảm của hắn bây giờ khiến Diệc Linh như trở lại cái ngày gió lớn bị giết oan uổng kia.

Khi đó nam nhân này cũng im lặng như thế nhưng lại nắm sinh tử của nàng trong tay.

Cả phòng lặng ngắt như tờ khiến nỗi sợ trong lòng Diệc Linh lớn dần lên.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu đã dần ứa ra sau lưng nàng rồi nhưng Tạ Hành Chi vẫn không nói năng gì.

Diệc Linh không thấy rõ vẻ mặt hắn, không biết hắn đang nghĩ gì nên chỉ có thể ép mình ngẩng đầu run rẩy giãy dụa lần cuối: "Ta... Nhìn thấy một con thằn lằn bên gối chàng."

"Vậy sao?"

Tạ Hành Chi cúi đầu liếc nhìn gối mình một cái. Vốn dĩ trong phòng đã tối rồi nên hắn chẳng nhìn thấy gì cả.

Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên. Diệc Linh giật mình hoảng hốt, đành phải gượng gạo nhếch môi xấu hổ cười cười.

"Chắc nó bị ta doạ chạy mất rồi. Nếu vậy... Hay là tha cho nó một lần nhé?"

Tạ Hành Chi không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng khoát tay. Cây trâm trong tay bị hắn vứt xuống chiếc bàn bên mép giường.

Một tiếng "cạch" lành lạnh vang lên làm sống lưng Diệc Linh ớn lạnh.

Ngay sau đó, nàng chống hai tay xuống mép giường, lặng lẽ dồn sức xuống chân chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nhưng Tạ Hành Chi lại xoay người ngồi dậy.

Theo động tác xuống giường của hắn, vạt áo ngủ khẽ phất qua mặt Diệc Linh, đi kèm theo đó là cảm giác lạnh như băng. Diệc Linh bị doạ sợ người cứng đờ không nhúc nhích nổi, ngay cả mắt cũng không dám chớp.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân hắn xa dần, nàng mới ngơ ngác quay đầu.

Ánh trăng nhạt màu hắt vào từ cửa sổ.

Tạ Hành Chi nương theo ánh sáng đó để mở tủ tìm thuốc bột, im lặng xử lý vết thương.

Mặc dù ánh sáng không tốt lắm nhưng Diệc Linh vẫn nhìn ra được dáng người cao lớn của hắn. Động tác hắn làm cũng rất bình thản, cứ như không để vết thương này vào mắt vậy.

Một hồi lâu sau hắn mới quay đầu hỏi nàng: "Còn chưa ngủ nữa à?"

Đây không phải câu hỏi, đây là một mệnh lệnh.

Diệc Linh cắn môi, căng thẳng bò lên giường rồi rúc vào một góc không dám nhúc nhích.

Hình như Tạ Hành Chi không có ý định xử lý nàng thì phải.

Sau khi xử lý xong vết thương, hắn xoay người trở lại bên giường rồi tiện tay vứt chiếc khăn lụa dính máu vào chậu nước sạch bên cạnh. Từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Đến mép giường, hắn mới hạ giọng hỏi: "Tối nay nàng ngủ ở đây à?"

Chốc lát sau, Diệc Linh đang trong trạng thái căng thẳng cao độ mới ý thức được là Tạ Hành Chi đang nói chuyện với mình. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn.

Nàng không chú ý nên hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của hắn.

Thấy vậy, Tạ Hành Chi không nói gì nữa mà im lặng nằm xuống.

Đợi đến khi hơi thở đều đều của hắn vang lên bên cạnh, Diệc Linh mới nghiêng đầu lén lút liếc qua một cái, chỉ thấy khuôn mặt ngủ say bình thản của Tạ Hành Chi. Bấy giờ nàng mới dám chắc tạm thời mình không sao.

Nhưng nàng không dám thả lỏng hẳn.

Tạ Hành Chi đã lên cầm quyền được mấy năm rồi. Người trong triều luôn nói hắn đã bị lợi ích làm mê muội tâm can, vì quyền lợi mà không chừa thủ đoạn nào.

Nhưng đến tận giây phút này Diệc Linh mới cảm nhận được vẻ vô tình lạnh lùng đến đáng sợ của hắn.

Ngay cả khi người bên gối muốn giết mình mà hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

Tựa như nàng chỉ là con kiến hôi thôi vậy. Việc hắn cho con kiến hôi này một con đường sống cũng giống như việc hắn bóp chết một con kiến hôi ở Khánh Dương cách đây không lâu vậy. Hai chuyện này chỉ khác nhau ở một dòng suy nghĩ của hắn mà thôi.

Nhưng rõ ràng là lúc nãy con kiến hôi này đã có cơ hội lấy mạng hắn.

Nghe rõ tiếng hít thở bình tĩnh của Tạ Hành Chi, Diệc Linh nằm bên cạnh hắn khẽ run lên bởi thù hận ngút trời trong lòng.

Sao nàng lại... Hèn nhát vậy chứ? Sao nàng không thể dứt khoát giết chết Tạ Hành Chi vậy!

-

Bất lực hơn là cuối cùng Diệc Linh lại ngủ say bên cạnh Tạ Hành Chi.

Chung chăn chung gối với kẻ thù không đội trời chung mà nàng vẫn ngủ được à?

Ngủ thì thôi đi, nàng còn ngủ thẳng đến khi mặt trời đứng bóng mới tỉnh là sao??

Diệc Linh nhìn bầu trời sáng choang ngoài cửa sổ mà không khỏi ngẩn người.

Cũng may cái giường này khá lớn, chăn gối lại riêng nên nếu không có động tĩnh gì quá lớn thì hai người bọn họ một người rúc vào góc, một người nằm ngay mép giường, gần như không hề có cảm giác chung chăn chung gối nào.

Cẩm Quỳ bưng một chậu nước ấm vào thì thấy động tĩnh trên giường. Nàng ấy bèn cười nói: "Phu nhân dậy rồi ạ? Đã sắp đến trưa rồi, phu nhân muốn dùng bữa luôn không?"

Diệc Linh không lên tiếng đáp lại mà chỉ lo cúi đầu quan sát xung quanh. Chăn đệm hơi lộn xộn, chiếc gối bên ngoài có dấu vết bị người nằm lên.

Nàng đưa tay ra sờ thử thì chỉ cảm nhận được chất vải lạnh lẽo.

Xem ra Tạ Hành Chi đã rời giường từ lâu rồi.

Khoảnh khắc đó, Diệc Linh vẫn không dám tin mình đã thật sự thoát nạn.

"Đại nhân lên núi Tần Công đón lão phu nhân rồi ạ." Cẩm Quỳ cầm khăn lông ấm tới: "Ngài ấy nói đêm qua phu nhân mệt mỏi nên không cho chúng nô tỳ vào đánh thức người. Đại nhân thương phu nhân thật đấy."

Nghe là biết mấy lời này do Cẩm Quỳ thêm mắm dặm muối thuật lại. Chẳng qua như vậy cũng đủ để khiến Diệc Linh buồn nôn rồi.

Nàng vén chăn lên kiểm tra quần áo của mình. Tuy không có gì khác thường nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nổi da gà.

"Tào ma ma đâu rồi?"

Diệc Linh đột nhiên hỏi.

"Có lão nô."

Một giọng nói vang dội xuyên qua cửa sổ bay vào phòng. Còn chưa thấy bóng dáng Tào ma ma đâu mà cả phòng đã náo nhiệt hẳn lên rồi: "Phu nhân tìm lão nô có chuyện gì vậy ạ?"

Diệc Linh xỏ giày xuống giường sau đó vội vàng nói: "Mau thu dọn đồ đạc đi, ta muốn dọn ra ở riêng."

Nghe vậy, Tào ma ma vừa bước được một chân qua ngưỡng cửa suýt nữa vấp chân té.

"Dạ? Sao lại thế ạ?"

Nàng đã không đủ bản lĩnh giết Tạ Hành Chi rồi, chẳng lẽ đêm nào cũng phải chung chăn chung gối với hắn nữa à?

Diệc Linh đã quyết nên lạnh lùng nói: "Ngươi cứ làm theo lệnh của ta là được rồi. Còn nữa, nhớ chọn chỗ nào càng xa nơi này càng tốt."

Sau đó nàng quay lại bảo Cẩm Quỳ: "Ngươi trang điểm nhẹ cho ta rồi ra ngoài với ta một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play