Sau trận bóng, Trình Tinh Xán và Hứa Nghệ Châu đi siêu thị trước, uống nước đá, ngậm kem đi về ký túc xá, vừa đi vừa nói chuyện về trận bóng vừa rồi.
Trình Tinh Xán đi phía trước, thấy cửa ký túc xá mở, hơi lạ. Lúc này, có tiếng động từ bên trong vọng ra, hai người nhìn nhau, rồi lần lượt bước vào.
Hai người bạn cùng phòng vẫn chưa xuất hiện giờ đều ở đây. Một người là Bùi Hoài, đang ngồi trước bàn ăn bún, thấy người đến thì nghiêng đầu nhìn, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Trình Tinh Xán nhìn về phía giường dưới gần mình, Hạ Gia Thụ ngoảnh cổ nhìn họ, dường như cũng không tin giữa họ thực sự có duyên.
“Học bá.” Bùi Hoài nuốt đồ ăn xuống, gọi Trình Tinh Xán.
Trình Tinh Xán thu ánh mắt nhìn hắn, “Mấy cậu ở đây à?”
Hứa Nghệ Châu không thân lắm với hai người này, im lặng nhìn Bùi Hoài không nói gì.
Bùi Hoài gật đầu, “Đúng vậy! Trùng hợp thật!” Quay đầu lại tiếp tục húp bún.
Quá trùng hợp!
Trình Tinh Xán lại nhìn về phía Hạ Gia Thụ, thấy hắn cúi đầu đang ăn gì đó.
“Tiểu Xán, cậu tắm trước hay tớ trước?” Hứa Nghệ Châu không thân với hai bạn cùng phòng kia, họ lại đang ăn cơm, ngại chào hỏi làm quen, đơn giản là tự lo việc của mình trước.
“Cậu trước đi, tớ nghỉ một lát.”
“Được thôi.”
Trình Tinh Xán tắm xong ra, Hạ Gia Thụ và Bùi Hoài đã đi rồi, Hứa Nghệ Châu vẫn đang đợi hắn cùng đi phòng học.
Nhưng đến phòng học, Hạ Gia Thụ và Bùi Hoài đều không có, Cao Thiên Vũ ở bàn trước lại đang ăn khoai tây chiên, mép miệng dính không ít bột gia vị mịn.
Cao Thiên Vũ quay người, đưa khoai tây chiên cho hắn “Ăn chút.”
“Không được, cảm ơn.”
Cao Thiên Vũ không vội quay lại, ngược lại quay sang Trình Tinh Xán ăn.
“Cậu có muốn ngồi cạnh tớ không?” Cao Thiên Vũ hỏi.
Trình Tinh Xán khó hiểu nhìn cậu ta, Cao Thiên Vũ nói tiếp: “Tớ ngồi cạnh cậu cũng được. Cậu xem những người bên cạnh chúng ta chơi khá thân, tớ hỏi bạn cùng bàn của tớ rồi, hắn với bạn cùng bàn của cậu là bạn thân từ nhỏ. Tớ nghĩ nếu hai người họ là bạn bè, chắc hẳn rất muốn ngồi cùng nhau.”
"Quân tử giúp người thành công" sao? Dù là phẩm đức tốt đẹp, nhưng Trình Tinh Xán cũng có chút suy tính riêng, đương nhiên sẽ không đồng ý.
“Chuyện của họ, chúng ta không cần quản, nếu họ chủ động đề nghị, đổi chỗ cũng không sao.”
Cậu vừa nói, Cao Thiên Vũ cân nhắc kỹ càng cảm thấy hình như là lý lẽ này, hiện tại mọi người đều không thân, đề nghị đổi chỗ quả thật rất kì lạ.
“Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo.”
Trình Tinh Xán khẽ cười, không nói gì.
Dương Kiệt tối nay đến sớm, khi chuông tự học buổi tối vang lên, Hạ Gia Thụ và Bùi Hoài không chút vội vã chui vào từ cửa sau, im lặng ngồi xuống. Dương Kiệt thấy vậy, không nói nửa lời. Trong lòng ông, hai người này chính là hai đống bùn lầy.
Trình Tinh Xán nhìn Hạ Gia Thụ một cái, chỉ liếc một cái Hạ Gia Thụ liền gục xuống bàn ngủ. Khi hắn ngủ, đầu gối lên cánh tay phải, mặt quay về phía Trình Tinh Xán, nhưng lại dùng cánh tay trái che mặt, những ngón tay thon dài gợi cảm dán vào tóc.
Hắn duy trì tư thế này suốt một tiết học, Dương Kiệt thấy vậy, cũng xếp hắn vào loại "người nào đó".
Cho đến khi tan học, Bùi Hoài đánh thức hắn, hắn mới đứng thẳng người dậy.
Tiết tự học buổi tối thứ hai, hắn tiếp tục ngủ, không hề bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài, nhưng lần này Dương Kiệt không nhịn được, đi đến đánh thức hắn, nói: “Lên bục giảng mà ngủ, chỗ đó phong thủy tốt.”
Lời này vừa nói ra, bao gồm cả Bùi Hoài và toàn bộ lớp đều cười.
Khóe miệng Trình Tinh Xán nhếch lên.
“Đừng, em ra ngoài cửa đứng.” Hạ Gia Thụ hồn nhiên không bận tâm nói.
Dương Kiệt nhíu mày “Thích thì đi.”
Hạ Gia Thụ nói được làm được, thật sự đi ra khỏi phòng học.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, sắc mặt Dương Kiệt vô cùng khó coi, nhưng ông ta không đi ra ngoài giáo huấn Hạ Gia Thụ ngang ngược mà tiếp tục dạy học.
Tiết tự học buổi tối thứ hai kết thúc, Bùi Hoài chạy rất nhanh, Trình Tinh Xán không nhanh không chậm đi ra từ cửa sau, nhưng không thấy Hạ Gia Thụ trong đám đông. Cậu biết Hạ Gia Thụ nhất định lại chuồn rồi.
Về đến ký túc xá, ba người khác đều không có. Trình Tinh Xán dọn dẹp xong ngồi ghế mở một trận Vương Giả, đánh được nửa chừng thì Hứa Nghệ Châu xách theo mì gói trở về.
“Chơi game đấy à.” Hứa Nghệ Châu ghé lại bên cạnh hắn nhìn một cái “Vẫn là Kính.” Trong mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng, “Đại thần đấy.”
Trình Tinh Xán nói: “Bình thường thôi.”
“Vậy tớ phải xem rồi.” Hứa Nghệ Châu nhanh chóng đặt mì gói lên bàn mình, kéo ghế ngồi cạnh hắn. Ngay sau đó Trình Tinh Xán trong hang rồng đánh một đợt giao tranh ba rồng đẹp mắt. Hắn thấy Kính trên màn hình bay đi bay lại, hoa cả mắt, lần đầu tiên cảm thấy không hiểu gì.
“Huynh đệ, tớ coi thường cậu rồi. Chiêu thức phi Lôi Thần này của cậu làm đổ gục biết bao nhiêu cô gái chứ.”
Mặc dù thắng giao tranh, trạng thái của Kính không tốt, đang ở hang rồng về thành. Trình Tinh Xán bình tĩnh nói: “Tôi luôn cảm thấy Kính của tôi rất bình thường.”
“Đã rất lợi hại rồi, cậu có thấy sự kinh ngạc và tán thành trong mắt tôi không?”
Trình Tinh Xán nghiêng đầu nhìn hắn, vừa lúc Bùi Hoài và Hạ Gia Thụ đi vào.
“Dương Kiệt không thông báo cho phụ huynh, tôi là chó.” Bùi Hoài nói.
“Sợ gì? Đâu phải cậu.” Hạ Gia Thụ vẫn giữ thái độ không thèm để ý, đi ngang qua giường Trình Tinh Xán thì nhìn một cái, hai người ánh mắt đối diện nhau, rồi chợt tách ra.
“Cậu cứ ngông đi! Ngày nào đó bị đuổi học tôi sẽ cười cho xem.” Bùi Hoài ngồi vào ghế, cầm lấy đồ uống trên bàn.
Trình Tinh Xán cúi đầu tiếp tục thao tác, Hứa Nghệ Châu không hứng thú với hai người kia, nhìn ra được hai người họ là một nhóm, không thể hòa nhập, nên lười chào hỏi, tiếp tục xem Trình Tinh Xán chơi game.
“Ngày mai chuồn ra ngoài đi.” Hạ Gia Thụ đột nhiên nói.
“Làm gì?” Bùi Hoài hỏi.
“Lên mạng.”
“Ngày mai chính thức khai giảng, còn chuồn ra ngoài? Cậu không sợ bị thông báo toàn trường à.”
“Sợ thì tôi không phải Hạ Gia Thụ rồi.”
Bùi Hoài lạnh lùng "à" một tiếng “Một đống bùn lầy.”
Hạ Gia Thụ căn bản không nghe thấy hắn nói gì, bưng chậu vào phòng tắm. Bùi Hoài không biết hắn vui cái gì, vậy mà mở lên bài hát trong đó. Khi quay đầu lại thì thấy Hứa Nghệ Châu và Trình Tinh Xán đang túm lại một chỗ, tò mò đi đến.
“Uầy~ 6-0, không tệ đấy chứ.” Bùi Hoài vừa khen ngợi vừa làm giật mình hai người đang chăm chú nhìn màn hình, “Không ngờ cậu vẫn là một dã vương.”
Một ván game sắp kết thúc, khi tiếng thắng lợi "Victory" vang lên, cơ thể căng cứng của Trình Tinh Xán thả lỏng.
“Lần sau chơi gọi tôi với, tôi chơi hỗ trợ.” Bùi Hoài phấn khích nói.
Hứa Nghệ Châu vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, “Cậu chơi hỗ trợ?”
Bùi Hoài nhìn hắn, “Cung Dao đỉnh cao.”
Hứa Nghệ Châu lại một lần nữa đánh giá Bùi Hoài, dáng cao 1m79, làn da màu mật khỏe mạnh, cả người nhìn như học sinh thể dục nam trong truyện tranh, hắn chơi hỗ trợ? Lại còn cung Dao?
“Cậu làm sao vậy? Biết ngay là cậu không tin mà.” Bùi Hoài lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng đăng nhập tài khoản cho Hứa Nghệ Châu xem giao diện tướng của hắn, vị trí số một chính là Dao da tím, lực chiến cao nhất 21224, phía trước chình ình treo một biểu tượng đại bảo bối.
“Cậu nói xem tôi có ngầu không?” Bùi Hoài vẻ mặt tự hào hỏi, rồi đưa điện thoại di động đến trước mặt Trình Tinh Xán, “Ngoài Dao, còn có Thái Ất, Tiểu Minh, Ngưu Ma Vương Quỷ Cốc của tôi cũng là số một số hai.”
Trạng thái tâm lý của Trình Tinh Xán và Hứa Nghệ Châu giống nhau, nhưng Hứa Nghệ Châu suy nghĩ phong phú hơn, cậu thẳng thắn nói “Cậu không phải là gay đó chứ?”
“Nam chơi Dao là gay à?” Bùi Hoài bĩu môi, thu điện thoại lại rồi ấn vai Trình Tinh Xán nói: “Học bá, hôm nào gọi tớ cùng chơi nhé.”
“Ừm.”
Trình Tinh Xán là người cuối cùng đi tắm, khi lên giường thì Hạ Gia Thụ đang ngồi trước bàn chơi điện thoại, hắn nhìn sang chiếc giường bên cạnh, ga trải giường, vỏ chăn, bông gòn vứt lộn xộn. Hắn nghĩ Hạ Gia Thụ ngủ kiểu gì nhỉ? Ngủ thẳng trên ván giường sao?
Nằm xuống rồi nghiêng người nhắm mắt, trong đầu toàn những chuyện lộn xộn.
“Lão Hạ, sao cậu vẫn chưa trải ga giường? Định chuồn ra ngoài tìm khách sạn ngủ à?” Bùi Hoài lên giường, bắt chéo chân, vừa gọi video với bạn gái vừa trêu chọc Hạ Gia Thụ.
Hạ Gia Thụ lúc này mới nhớ ra giường chưa trải, đứng dậy nhìn thoáng qua, một cái đầu hai cái to (ý nói đau đầu).
Từ tiểu học đến trung học cơ sở đều là học ngoại trú, tự nhiên không gặp phải chuyện như này, cấp ba bố mẹ nhất định bắt hắn ở nội trú, biết không quản được hắn nên nhờ nhà trường quản, giúp hắn đăng ký tài xế vậy mà không cho dọn dẹp giường chiếu của hắn.
“Chết tiệt!”
Bùi Hoài cười nhạo nói: “Đại thiếu gia tối nay ngủ sàn nhà rồi.”
Hạ Gia Thụ cầm chai nước trên bàn ném qua “Bớt nói nhảm.”
Bùi Hoài đỡ lấy đồ uống, ước lượng trọng lượng “Cảm ơn đại ca bảng xếp hạng một đã cho tên lửa.” Nói xong, không màng Hạ Gia Thụ đã uống qua, vặn nắp ra uống luôn.
Thật sự mà nói về độ mặt dày, Hạ Gia Thụ tự nhận không bằng Bùi Hoài. Hắn trèo lên giường, đối mặt với tấm đệm mà sầu.
“Cho tôi 500, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu, thế nào?” Bùi Hoài đổ thêm dầu vào lửa.
“Cút đi!” Hạ Gia Thụ quay đầu nhìn thấy Trình Tinh Xán đang nằm trên giường, trong đầu nảy ra một ý niệm, giơ tay túm lấy chân Trình Tinh Xán.
“Trình Tinh Xán, tỉnh không.”
Trình Tinh Xán căn bản không ngủ, khi bị Hạ Gia Thụ túm chặt cẳng chân thì cơ thể run lên một chút, hắn cảm thấy chỗ đó nóng bừng. Nghe tiếng giả vờ trấn tĩnh ngồi dậy, nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”
“Tối nay tôi ngủ chung với cậu.”
Trình Tinh Xán giật mình.
“Ai cũng là nam mà, ngủ chung không sao đâu.” Vừa nói đã bước lên giường Trình Tinh Xán.
Ai cũng là nam, từ chối có phải là làm vẻ ta đây không? Trình Tinh Xán nhỏ như ruồi muỗi “ừ” một tiếng, không đợi Hạ Gia Thụ đến gần đã nằm xuống trước, cố gắng dán sát vào tường, để lại một khoảng trống lớn cho Hạ Gia Thụ.
“Học bá, cậu sao vậy? Ít nhất cũng phải từ chối chứ.” Bùi Hoài bất mãn nói: “Sao lại dễ dàng cho cái tên đáng ghét đó lên giường cậu vậy.”
Hạ Gia Thụ giơ ngón giữa về phía Bùi Hoài.
Trước tối nay, Trình Tinh Xán sao có thể đoán được sẽ ngủ chung giường với Hạ Gia Thụ, họ thậm chí còn chưa thân lắm.
Tắt đèn, ký túc xá chìm vào bóng tối.
Trình Tinh Xán mở mắt, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim đập bất thường.
Bên cạnh cậu, Hạ Gia Thụ cũng chưa ngủ, đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên cậu ngủ chung giường với người khác, thật không quen chút nào.
Một lúc sau, cả hai không hẹn mà cùng nghiêng người nằm đối mặt nhau, cho dù trước mắt một mảng tối tăm, hơi thở nóng hổi phả vào mặt nhau khiến họ cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, ánh mắt giao nhau trong bóng đêm, cả hai đều không khỏi có cảm giác lạ lùng.
“Chưa ngủ à?” Hạ Gia Thụ nhỏ giọng hỏi.
Trình Tinh Xán nuốt nước bọt, cậu có chút căng thẳng “Chưa.”
“Tôi làm phiền cậu à?”
“Không phải.” Rõ ràng chẳng thấy rõ gì, Trình Tinh Xán lại cảm thấy khuôn mặt Hạ Gia Thụ hiện ra rất rõ ràng trước mắt, “Vậy cậu sao không ngủ?”
“Không ngủ sớm như vậy bao giờ, không ngủ được.”
“Ngày thường hay thức khuya à?”
“Ừm. Chơi game, xem video, nếu không thì cùng mấy thằng bạn đi chơi, chơi xong về nhà đã khuya rồi, chẳng có mấy ngày bình thường cả.”
“Vậy mà cậu có thể cao lớn như vậy chắc chắn là do gen bố mẹ cậu quá mạnh.”
Nghe vậy, Hạ Gia Thụ cố nén tiếng cười, Trình Tinh Xán có chút ngốc “Cậu cười cái gì?”
Hạ Gia Thụ dừng lại, nói: “Không ngờ cậu nói chuyện còn rất hài.”
Hài?Hài hước sao?
Chưa từng có ai miêu tả cậu như vậy, Hạ Gia Thụ là người đầu tiên, hơn nữa cậu cũng không nghĩ rằng bản thân mình hài hước ngược lại rất nặng nề, nhàm chán, không được lòng người và tệ hại.