Hạ Gia Thụ nói tiệm net tên là Nguyên Tinh, hắn là VIP ở đó, từ cấp hai đã bắt đầu vào. Lên cấp ba học ở Nhất Trung, đúng là Nguyên Tinh gần trường, tiện cho việc trốn học lên mạng.

“Một phòng đôi.” Hạ Gia Thụ đưa chứng minh thư của mình cho quầy thu ngân, nghiêng đầu nhìn Trình Tinh Xán hỏi: “Có mang chứng minh thư không?”

Trốn học lên mạng hoàn toàn ngoài kế hoạch, làm gì có chuẩn bị, Trình Tinh Xán nói: “Không.”

Hạ Gia Thụ nói với thu ngân: “Làm cái tạm thời đi.”

“Được.”

“Uống gì không?” Hạ Gia Thụ hỏi.

“Không uống.”

“Uống chút đi.” Hạ Gia Thụ thu lại chứng minh thư của mình, đến bên tủ lạnh lấy hai chai nước đá.

Trình Tinh Xán an tĩnh đứng ở quầy bar không động đậy, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo hành động của Hạ Gia Thụ.

Tính tiền xong, Trình Tinh Xán đi theo sau Hạ Gia Thụ xuyên qua đại sảnh vào một phòng đôi, trong không gian chật hẹp ấy thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ.

Máy tính tạm thời kê sát tường, đã bật lên, Hạ Gia Thụ bảo Trình Tinh Xán dùng, còn mình thì ngồi xuống phía ngoài.

“Biết chơi trò gì không?” Hạ Gia Thụ vừa gõ chứng minh thư vào ô thông tin vừa hỏi.

“Vương Giả.” Trình Tinh Xán chỉ chơi trên điện thoại, chưa từng tiếp xúc với bản PC, liền thành thật nói: “Trên máy tính thì không.”

Hạ Gia Thụ nghĩ nghĩ, đề nghị: “Chơi Đấu Địa Chủ đi, đơn giản dễ bắt đầu.”

Đến tiệm net chơi Đấu Địa Chủ, chắc không mấy người làm vậy, Trình Tinh Xán cũng thấy hơi quá đáng, nhưng đúng là không có trò nào tốt hơn phù hợp với hắn, “Được thôi.”

Hạ Gia Thụ cúi người dựa lại gần, Trình Tinh Xán không dấu vết lùi sang bên cạnh, ánh mắt mơ hồ.

“Cậu là học bá à?” Hạ Gia Thụ hỏi.

“Không phải.”

Hạ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn hắn, “Trạng nguyên thi cấp hai của Thất Trung, không phải cậu à?”

Thất Trung ở vùng ngoại thành của các trường cấp hai Dương Thành, học sinh vào đó thành tích đều không ra gì, Trình Tinh Xán từ nhỏ thành tích không tính tệ, sở dĩ vào Thất Trung, là có lí do.

Khi Trần Tú Chi tái giá mang theo Trình Tinh Xán cùng đi, Dương Bảo Trung có một mặt tiền ở nhà, do cha mẹ hắn mở. Dương Bảo Trung dựa vào cha mẹ mà không đi học, kiếm được vài đồng tiền là có cơ hội lại mang đi ra quán trà đánh bạc. Vợ cũ không chịu nổi, sớm đã ly hôn với ông ta. Dương Bảo Trung từ đó càng ngày càng lún sâu.

Sau khi quen Trần Tú Chi thì thu liễm một chút, nhưng sau khi cưới lại bộc lộ bản tính thật, thậm chí là lừa tiền của Trần Tú Chi đi đánh bạc. Gia đình ngày càng khó khăn, sau khi Trình Tinh Xán thi xong cấp hai, Dương Bảo Trung trực tiếp không cho cậu tiếp tục đi học mà bắt cậu ra ngoài làm công kiếm tiền.

Trình Tinh Xán mới 12 tuổi không đi học thì có thể làm gì? Trần Tú Chi suy xét đến điểm này, lại lo lắng là con trai ruột, đến nhà họ Trình làm ầm ĩ một trận tìm hai ông bà già xin 5000 để hắn tiếp tục đi học. Nhưng gia đình thực sự quá khó khăn, Trình Tinh Xán thành tích tốt, vào trường cấp hai tốt không thành vấn đề nhưng nếu vào trường cấp hai bình thường thì có thể giảm miễn học phí ngoài ra còn có học bổng.

 Trần Tú Chi suy xét xong. Vì thế, quyết định dẫn cậu đến Thất Trung báo danh, tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

Mặc dù không thể vào trường cấp hai tốt hơn để nhận được giáo dục tốt nhất nhưng Trình Tinh Xán vẫn tỏa sáng ở Thất Trung, ba năm liền đứng đầu trên bảng thành tích, không ai vượt qua.

Kỳ thi cấp hai cậu cũng không hề ngoài ý muốn đạt được thành tích tốt nhất.

Trình Tinh Xán có chút ngạc nhiên nhìn hắn, “Cậu biết tôi?”

Hạ Gia Thụ quay đầu lại tiếp tục loay hoay trên máy tính, “Tôi có một người bạn cũng ở Thất Trung, hắn luôn nhắc đến cậu. Không những có một khuôn mặt nam chính ngôn tình gia cảnh khó khăn mà còn có thành tích học bá của song nam chính.”

“Bạn cậu nói quá rồi.” Trình Tinh Xán ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cổ thon dài gợi cảm của Hạ Gia Thụ “ Không, không tốt như vậy.”

“Không muốn chơi có thể xem TV. Tiền đồng Đấu Địa Chủ cứ dùng thoải mái.” Hạ Gia Thụ buông chuột ra, ngồi trở lại ghế sofa của mình.

“Cảm ơn.” Trình Tinh Xán hoảng loạn nắm lấy con chuột, trên đó còn lưu lại hơi ấm lòng bàn tay của Hạ Gia Thụ.

“Đã yêu đương bao giờ chưa?” Hạ Gia Thụ nhìn chằm chằm cậu hỏi.

“Chưa.” Trình Tinh Xán nắm chặt con chuột nhỏ.

Hạ Gia Thụ không hỏi thêm, cầm điện thoại lên nghe cuộc gọi của Bùi Hoài.

“Dương Kiệt tìm cậu kìa, cậu đang ở đâu.”

“Tiệm net.”

“Vãi đạn!”

Hạ Gia Thụ ghét hắn nói to, đưa điện thoại ra xa, nhíu mày nói: “Không có gì thì cúp đi.”

“Dương Kiệt tìm cậu đấy, anh em.”

“Mặc kệ.” Nói xong, Hạ Gia Thụ cúp điện thoại, tùy ý ném điện thoại sang một bên, tiếp tục chơi CF của mình.

Bên cạnh, Trình Tinh Xán do dự một lát rồi hỏi: “Cậu không sợ sao?”

“Có gì mà sợ?” Trốn học là chuyện thường ngày của Hạ Gia Thụ, từ tiểu học đã bắt đầu và cũng không ai quản được hắn.

“Trốn học sẽ bị xử phạt.”

“Xử phạt tính là gì? Không phải là bị trừ điểm, viết bản kiểm điểm sao, nghiêm trọng hơn thì bị phê bình toàn trường thôi.”

Trình Tinh Xán không biết nên đánh giá thái độ của Hạ Gia Thụ đối với việc ‘bị xử phạt’ như thế nào, thấy hắn chơi nghiêm túc nên không tiếp tục quấy rầy.

Không lâu sau, Bùi Hoài đến, nhìn thấy Trình Tinh Xán ở đó, giật mình.

“Hai cậu đang làm gì vậy? Cứ thế mà đến với nhau à?”

Hạ Gia Thụ đã không chơi game nữa, nghe vậy không lộ vẻ khó chịu, vừa uống nước vừa nói: “Gọi cơm hộp đi, tôi sắp chết đói rồi.”

“Cậu không giải thích cho tôi à?” Bùi Hoài làm ra vẻ bóp cổ hắn, tức giận bất bình chất vấn: “Sao nhanh vậy đã tìm người yêu mới rồi, đi net cũng không gọi tôi?”

Nếu Trình Tinh Xán không đoán sai, cảnh tượng trước mắt rất giống vợ oán giận bắt gian, đóng vai kẻ thứ ba như cậu đành phải tiếp tục Đấu Địa Chủ.

“Cậu không phải muốn làm học sinh ngoan sao, tôi có thể tìm một sợi dây trói cậu kéo đến đây à?” Hạ Gia Thụ đặt đồ uống xuống gạt tay hắn ra khỏi cổ.

Bùi Hoài thở dài, ngồi trên tay vịn sofa móc điện thoại ra, “Cậu không biết Dương Kiệt ra ngoài không thấy cậu, cái mặt hắn đen đến mức nào, sắp thành Bao Công luôn rồi.”

“Lão ấy còn có thể thế nào?” Hạ Gia Thụ không để tâm, “Nhanh lên gọi cơm hộp.”

“Đúng là hết nói nổi!” Bùi Hoài nhìn về phía Trình Tinh Xán, “Anh em, cậu ăn gì? Tôi gọi chung một lần.”

Trình Tinh Xán không thể không nhìn hắn, “Tôi ăn rồi, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, có thể cùng nhau gặp ở đây thì đã là anh em.”

“Tôi thật sự ăn rồi.”

“Cậu ấy ăn rồi thì gọi đồ uống.” Hạ Gia Thụ nói.

“Được.”

Trình Tinh Xán nhìn đồng hồ, nên trở về trường “Không cần gọi cho tôi, đồ uống tôi vừa uống xong, tôi nên về trường trước.”

Hạ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cậu.

 “Không thức đêm à?”

Ánh mắt hắn ta nhìn sáng rực, Trình Tinh Xán có chút không dám nhìn thẳng.

“Ừm. Không còn sớm nữa.”

“Đừng đi mà.” Bùi Hoài nói: “Đã đến rồi thì chơi cùng đi, dù sao cũng chưa chính thức khai giảng, coi như là quậy phá trước khai giảng.”

“Về muộn cô quản túc xá không cho vào.” Trình Tinh Xán tìm một cái cớ tương đối hợp lý, nếu về ký túc xá mà không cho cậu vào, về nhà nhất định phải giải thích với ông bà, so với việc về nhà giải thích phiền phức thì thà bây giờ về còn hơn.

“Đến chỗ tôi ngủ một đêm đi.” Hạ Gia Thụ nói.

Bùi Hoài: “…”

Trình Tinh Xán vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc không giống như nói đùa.

“Má!!!” Bùi Hoài phản ứng lại há hốc mồm phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

Hạ Gia Thụ xoa xoa lỗ tai, sốt ruột nói “Câm miệng cậu lại! Ồn muốn chết.”

“Hạ Gia Thụ!” Bùi Hoài cất điện thoại vào túi, hai tay bóp chặt cổ Hạ Gia Thụ, tức giận nói: “Cậu có phải bị đoạt xá không? Tôi với cậu bao nhiêu năm làm anh em, cậu còn chưa kêu tôi đến chỗ cậu ngủ một đêm đâu!”

Bên cạnh Trình Tinh Xán định bỏ đi, thấy hai người chen chúc trên sofa ‘đánh nhau’, tự dưng cảm thấy tội lỗi, mặc dù cậu cũng cho rằng đề nghị của Hạ Gia Thụ rất ngớ ngẩn.

Nhưng hai người này căn bản sẽ không đánh thật, cuối cùng Hạ Gia Thụ đè Bùi Hoài xuống bàn máy tính mới dừng lại.

“Có phục không?” Hạ Gia Thụ cúi người hỏi bên tai hắn.

Nửa khuôn mặt Bùi Hoài dán trên bàn phím, mặt đã biến dạng, nghe vậy thở hổn hển nói: “Phục phục phục! Thật sự phục! Hạ ca, tha mạng.”

Hạ Gia Thụ thích yên tĩnh, xoay người kéo ghế sofa ra, hỏi Trình Tinh Xán: “Ăn gì thì bảo Bùi Hoài gọi.”

Được tự do trở lại, Bùi Hoài dựa vào bàn máy tính hoạt động cổ tay phải bị Hạ Gia Thụ vặn đau, nghe vậy càng cảm thấy Hạ Gia Thụ đối với Trình Tinh Xán, người bạn học mới này, cực kỳ tốt, vốn muốn hỏi lí do thì Hạ Gia Thụ nói muốn đi vệ sinh, rồi đi thẳng.

Để lại hai người xấu hổ đối diện một lát, Bùi Hoài giơ điện thoại hỏi: “Ăn gì?”

“Tôi về trường.” Trình Tinh Xán đứng dậy, cầm lấy túi đeo vai trên bàn.

“Đi thật à?”

“Ừm.”

Hạ Gia Thụ đi vệ sinh xong trở về, không thấy Trình Tinh Xán cũng không ngạc nhiên.

“Có thuốc lá không?”

Bùi Hoài ném điếu thuốc trong tay đưa cho hắn, “Bạn cùng bàn của cậu đi rồi, tự cậu ấy đi, không ngăn cản được.”

‘Phụt’ một tiếng, bật lửa trong tay Hạ Gia Thụ bốc lên ngọn lửa xanh vàng, ánh lửa lay động trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, hơi cúi đầu, đưa điếu thuốc đến gần lửa. Một làn khói trắng bay lên, điếu thuốc được châm lửa lộ ra một vệt màu cam.

“Lão Bùi, cậu có phải coi trọng người ta không?” Bùi Hoài vừa chơi game vừa hỏi, hắn đã quên chuyện không lâu trước đó bị Hạ Gia Thụ đè trên bàn không thể phản kháng.

Hạ Gia Thụ không nói gì, mặt trầm xuống hút hai hơi, mới chậm rãi ngồi xuống, giơ tay cầm chuột điều chỉnh bình máy tính mở ra. Tay trái lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, chậm rãi mở lời nói: “Ống thép thẳng bao nhiêu tôi thẳng bấy nhiêu, đừng nói bậy.”

“Vậy tôi càng không hiểu.”

“Trình Tinh Xán chính là học bá của Thất Trung, lão tử phải nịnh bợ ,sẵn tiện cho sau này chép bài tập.”

Bùi Hoài hiểu ra à một tiếng, “Thì ra là thế. Vậy đúng là phải nịnh bợ một chút, đi học tôi ngủ thì ngủ, bài tập vẫn phải nộp. Lão Hạ, tôi phát hiện cậu đúng là đầy đầu trí tuệ.”

Trình Tinh Xán trở lại trường học, suýt chút nữa bị cô quản túc xá nhốt ngoài cổng, không tránh khỏi bị cô ấy nói vài câu.

Trở lại ký túc xá, Hứa Nghệ Châu đang chơi game, Trình Tinh Xán đặt hộp phở xào tôm mang về cho đặt lên bàn học, khẽ nói: “Vẫn còn nóng, mau ăn sớm.”

“Cảm ơn.”

Trình Tinh Xán chuẩn bị đi rửa mặt, nhìn thấy hắn đang đánh team trong game, liền dừng lại xem.

Sáng hôm sau Trình Tinh Xán cùng Hứa Nghệ Châu ăn cơm ở ký túc xong, ra khỏi trường đến siêu thị lớn nhất nội thành mua sắm đồ dùng sinh hoạt cá nhân còn thiếu.

Buổi chiều Hứa Nghệ Châu không chơi game, rủ Trình Tinh Xán mua một quả bóng rổ mới đến sân bóng chơi.

Trời nóng như vậy, trên sân bóng rổ không có ai, hai người chơi một lúc thì có vài nam sinh gia nhập.

Đánh xong một hiệp, mọi người ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, Trình Tinh Xán cùng Hứa Nghệ Châu ngồi trên sàn nhà nóng nảy mà nghỉ ngơi.

“Thỉnh thoảng đánh một trận, cả người xương cốt đều muốn rã rời.” Hứa Nghệ Châu lắc lắc đầu nói, giơ tay lau mồ hôi trên trán, rồi vẩy xuống đất.

Trình Tinh Xán sắc mặt bình tĩnh, cúi đầu, “Bình thường, lần trước đánh vẫn là cấp hai.”

Nghỉ ngơi mười mấy phút, hiệp đấu bắt đầu, người vây xem càng ngày càng nhiều.

Trong đám đông có hai nữ sinh mặc đồng phục Nhất Trung, lặng lẽ đứng bên cạnh.

Trình Tinh Xán sau khi ném một quả vào rổ thì thờ ơ vén vạt áo lau mồ hôi trên mặt, thần sắc lạnh nhạt, nhìn qua một chút không vội vàng.

Lúc này Hạ Gia Thụ và Bùi Hoài mang theo đồ dùng sinh hoạt cũng vây quanh lại, bọn họ đều nhìn thấy Trình Tinh Xán.

“Học bá!” Bùi Hoài kinh ngạc nói: “Học bá cũng chơi bóng à!”

Hạ Gia Thụ nói: “Lại không phải phụ nữ, đánh bóng có gì lạ đâu.”

Lau mồ hôi xong, Trình Tinh Xán giơ tay hất những sợi tóc mái lên, xoay người vô tình liếc nhìn thấy Hạ Gia Thụ trong đám đông vây xem, ánh mắt bình tĩnh chợt nổi lên gợn sóng rất nhỏ.

Lúc này Hạ Gia Thụ đang nhìn nữ sinh đối diện, giống hoa nhài thanh thuần đáng yêu, đồng phục trên người càng làm cô ấy thêm động lòng người.

“Lão Bùi, nhìn thấy nữ sinh đối diện kia không?”

Bùi Hoài đang nhìn Trình Tinh Xán nghe vậy nhìn về phía đối diện, mắt sáng bừng, “Đù má! Em gái thanh thuần quá!”

Trên mặt Hạ Gia Thụ nổi lên ý cười, “Cho cô ấy làm thím dâu của cậu, thế nào?”

“Hả?” Bùi Hoài nghi hoặc.

“Tôi muốn theo đuổi cô gái đó.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play