Cũng chính vì thế, Việt Ý bị kích động đến choáng váng đầu óc đã không chú ý tới sự thay đổi cảm xúc trong đáy mắt Khương Dĩ Nha.
Cảm xúc mềm mại ấm áp sau khi cô mở miệng cũng đã rút đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh của một người ngoài cuộc.
Cô phảng phất như một học trò ngoan thực sự, đã hấp thụ bài học lần trước, lần này cố gắng tiếp thu những kiến thức chân chính từ môn học phải tu tập cả đời này.
“Anh xem, bây giờ Tây Minh Kha ngày nào cũng đúng giờ đến gọi em “ăn cơm”, em cũng sẽ không bị đói, cho nên anh phải dạy em những thứ thực sự hữu dụng một chút.” Khương Dĩ Nha chậm rãi nói tiếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn biểu cảm của Việt Ý, trong lúc anh không hề hay biết đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Việt Ý cố gắng lờ đi nửa câu đầu khiến đáy lòng anh khó chịu, thế mà lại thật sự vắt óc suy nghĩ, cố gắng đưa ra một bài giải đạt điểm tối đa.
Anh hoàn toàn quên mất ước nguyện ban đầu của việc dạy học là gì, chỉ vì Khương Dĩ Nha tùy tiện cho chút sắc mặt tốt mà đã nhanh nhảu đưa tới.
“…Hình như học xong rồi.” Khương Dĩ Nha gật đầu một cách nửa hiểu nửa không, tiêu hóa nội dung anh vừa nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play