Người bán vé - chị Trương là người biết chuyện, chị ấy đi lên cười hỏi: “Tiểu Tô, anh chàng đưa em tới có phải là người tham gia quân ngũ hay không?”
Tô Nguyệt Hòa sửng sốt nửa ngày, mới hồi phục tinh thần lại, cô cười gật đầu lên tiếng.
"Đối tượng của em? Là đối tượng của em hả?" Chị Trương thấy Tô Nguyệt Hòa đỏ bừng mặt, biết không có đoán sai, chị ấy lập tức cười nói: “Chị thấy anh lính nhà em không tệ, dáng dấp tốt, xứng đôi với em đó. Lúc nào kết hôn thế?”
Mới xác định quan hệ thôi, nào nhanh như vậy, có thể phải sang năm, phải đợi cô xây xong nhà đã.
Tô Nguyệt Hòa cười nói: “Còn không biết được.”
"Em kết hôn thì phải dặn cha em phát kẹo mừng bánh hỉ cho bọn chị đó nhé." Chị Trương lột một quả quýt, ăn hai múi nhỏ, biểu cảm khoa trương nói: “Chua quá!”
Nói rồi chị Trương nhét múi quýt vào trong tay Tô Nguyệt Hòa.
Tô Nguyệt Hòa đành phải nhận lấy, ăn một miếng: “Không chua mà, cũng hơi ngọt.”
"Không chua sao?" Chị Trương cũng đưa cho anh tài xế một múi.
Sau khi lái xe ăn quýt, chua đến ngũ quan nhíu chặt lại.
“Ôi, chua quá!”
"Chua à? !" Chị Trương chọc Tô Nguyệt Hòa: “Người trẻ tuổi các em hẹn hò có phải cảm thấy ngọt ê răng rồi hay không? Chua như thế cũng không cảm thấy?”
Tô Nguyệt Hòa có chút ngượng ngùng, cô vội vàng giải thích: “Em có thể ăn chua được.”
Xe khách lắc lư, lái đến công xã núi Đại Nhạn đã bốn giờ hơn.
Sau khi xuống xe, anh tài xế và chị Trương cùng nhau khiêng heo từ trên nóc xe xuống.
Tô Nguyệt Hòa sợ heo giống để trên nóc xe của người ta sẽ làm bẩn nóc nên cố ý đệm mấy lá chuối tây ở bên dưới lồng heo, cô cuộn lá chuối tây lại cầm đi ném.
Mà xe khách tiếp tục lái xuống một công xã khác.
Tô Nguyệt Hòa ném rác trở về, phát hiện em ba đã đứng ở bên cạnh trạm thực phẩm nhìn chung quanh.
Tô Nguyệt Hòa kêu một tiếng: “Tô Nguyệt Hoa!”
Em ba nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy chị cả, mặt mũi cô bé tràn đầy mừng rỡ, trong tay em ba xách theo cái túi, cẩn thận từng li từng tí chạy tới: “Vừa rồi em thấy xe khách rời đi còn không thấy chị, em cho là chị đã về rồi.”
Tô Nguyệt Hòa hỏi cô bé: “Giờ này em đến công xã làm cái gì?”
“Chị hai sinh rồi, mẹ bảo em tới xem có mua được chút thịt hay không. Giờ này làm gì mua được thịt chứ, em mua mười quả trứng gà.”
Tô Nguyệt Hòa: “Chị hai em hiện tại đang ở đâu? Ở nhà hay là ở trạm y tế?”
"Ở nhà, lại là một bé gái, mẹ lo lắng người mẹ chồng đáng ghét kia của chị hai lại không vui, muốn làm gà, thịt heo và trứng đưa qua sớm một chút." Nói xong em ba thở dài một cái, “Chị không biết đâu, buổi trưa mẹ ăn cơm cứ thở dài mãi, em nói chứ, căn bản không cần lo lắng, chị hai mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều, anh rể hai lại nghe lời chị ấy như vậy, người mẹ chồng kia của chị ấy đấu không lại chị ấy đâu.”
Thai đầu tiên của em hai là con gái, thứ hai thai vẫn là con gái, ở nông thôn niên đại này, các phương diện đều sẽ gây cho cô ấy áp lực vô hình.
Huống chi hiện tại rất nhiều nơi đã bắt đầu phổ biến kế hoạch hoá gia đình, nhà chồng em hai khẳng định rất sốt ruột.
Cho nên, Trang Thuận Lan cả một đời sinh năm đứa con gái không sinh được con trai rất sợ con gái sẽ giống mình.
Tô Nguyệt Hòa nói: “Đi thôi, về nhà trước. Buổi sáng ngày mai chị đi xếp hàng mua thịt.”
“Chị cả, đối tượng hẹn hò hôm nay của chị thế nào?”
Tô Nguyệt Hòa cầm đòn gánh đi về phía lồng heo, “Cũng được.”
"Cũng được? Đó chính là được rồi? ! Anh ấy đồng ý ở rể? !" Em ba quét sạch tâm tình buồn bực vừa rồi, “Phải mau chóng về nhà nói với mẹ mới được! Để mẹ vui vẻ một chút, hôm nay mặt bà ấy sắp rơi xuống mặt đất luôn rồi.”
Em ba trông thấy chị cả cô bé nhặt dây thừng móc lên lồng heo, lập tức trừng lớn mắt: “Heo giống ở đâu ra vậy chị?”
“Chị mua ở huyện thành đó.”
"Nhiều như vậy?" Em ba vội vàng đi tới, ngồi xuống đếm, “Sáu con? Còn là giống heo trắng? ! Mua bao nhiêu tiền thế chị? Mẹ biết không? Chị cả, em sợ mẹ đánh chị mất. Chúng ta còn ăn không đủ no lấy cái gì cho heo ăn?”
Tô Nguyệt Hòa móc dây thừng lên trên đòn gánh, vừa móc cô cười nói: “Vậy về sau em dậy sớm một chút đi cắt nhiều cỏ heo hơn nhé.”
"Không!" Em ba nói xong, con mắt giảo hoạt xoay vòng, trêu đùa: “Mau để cho anh lính của chị tới nhà cắt cỏ heo giúp chị đi.”
Tô Nguyệt Hòa làm bộ muốn đánh cô bé, em ba cười chạy về phía trước, chạy mấy bước lại trở về.
“Có nặng không? Chị cả chị gánh về được không đó? Không được thì chúng ta khiêng về.”
"Không nặng. Đi thôi." Tô Nguyệt Hòa gánh sáu con heo, bước đi như bay về nhà.