Hơn nữa chú bán heo này là bán giống heo trắng, trong thôn không có ai từng nuôi heo trắng, tất cả mọi người đều không có kinh nghiệm, đến lúc đó heo nhà cô lớn nhanh, đều có thể đẩy hết nguyên nhân lên con giống.
Tô Nguyệt Hòa bước tới: “Chú, heo con nhà chú bán thế nào?”
Chú kia nhìn Tô Nguyệt Hòa một chút, cô bé này nhìn không giống người giỏi việc nhà nông, càng không giống người mua heo con, nhưng có người hỏi cũng không tiện không đáp.
“Cháu muốn mua hả?”
“Đúng, cháu muốn mua.”
"Ban đầu bán một đồng ba, sắp tan chợ rồi nên bán rẻ một chút, bán cháu một đồng hai, có mua không?" Ông chú cũng là thuận miệng trả lời.
Cái giá tiền này cũng không tính là quá đắt, Tô Nguyệt Hòa hỏi: “Cháu lấy hết sáu con, tính một đồng một con được không?”
Chú bán heo nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Hòa, vốn đang ngồi chồm hổm hút thuốc, lúc này đứng lên, ông ta có chút không thể tin được: “Cháu lấy hết sáu con này?”
“Ừm, lấy hết cả sáu con.”
“Một đồng mốt, cháu thấy được không?”
“Giống heo này của chú không dễ bán. Thôn chúng cháu cũng không có ai nuôi.”
“Người xung quanh huyện thành đều nuôi giống heo này, heo này tốt, cháu đừng không tin, có thể nuôi đến hai ba trăm cân, thịt thì vừa nhiều vừa béo, cực kỳ thích hợp.”
Tô Nguyệt Hòa kiên trì: “Cũng sắp tan chợ rồi, chú không bán thì chỉ có thể vác trở về, còn phải nuôi thêm năm ngày nữa mới có phiên chợ, chú à, chú suy nghĩ một chút đi.”
Giờ này đúng là sắp tan chợ, ông chú lại lùi một bước: “Một đồng tám xu có được không?”
Tô Nguyệt Hòa cũng lùi một bước: “Một đồng hai xu...”
"Một đồng năm xu đi! Cháu gái à! Nhà chú cần dùng gấp tiền, bằng không chú sẽ không bán đâu." Rất rõ ràng, ông chú cũng không muốn bỏ lỡ cuộc mua bán này.
Tô Nguyệt Hòa biết người ta cũng không dễ dàng, thuận miệng nói: “Vậy chú cân thử xem nặng bao nhiêu, cháu sợ cháu không đủ tiền.”
“Không nặng bao nhiêu đâu, hơn nửa ngày ở trong này, lại đi ị đi đái, đều ra hết rồi.”
Ông chú đi mượn cái đòn cân lớn tới, hai người giơ lên, kéo lồng heo lên cái cân.
“Sáu con cũng chỉ 94 cân rưỡi... Trừ ba cân rưỡi cái lồng thì còn 91 cân.”
Tiền thì đủ, Tô Nguyệt Hòa nói: “Mỗi cân một đồng năm xu, hai cái lồng heo và đòn gánh cũng cho cháu đi, cháu không mang lồng theo.”
Ông chú tính toán một chút, đồng ý: “Cháu đưa chú 97 đồng, lồng heo đòn gánh chú chỉ tính một đồng năm, bán rẻ cho cháu.”
Hai bên vui vẻ thương lượng xong giá cả, Tô Nguyệt Hòa đưa tiền cho đối phương, ông chú còn nhiệt tình nói đưa đến nhà ga giúp cô.
“Heo nhỏ như vậy vẫn phải ngồi xe, đúng là sung sướng mà.”
Bên này vừa mới chuẩn bị xuất phát đi nhà ga, Tô Nguyệt Hòa quay người lại phát hiện Lương Chính Phong đã trở về.
Cô mua được heo giống nên rất vui, suýt nữa quên mất là lần này cô tới xem mắt.
Chỉ thấy trong tay Lương Chính Phong mang theo bao lớn bao nhỏ đi tới, tất cả đều là đồ vật mua cho người nhà cô.
Vì lần xem mắt này, Lương Chính Phong mang theo đủ loại phiếu chứng, anh đi mua năm bao bánh nướng, một cân kẹo sữa, một cân đường trái cây, một bao thịt bò khô tê cay…
Ngoài ra còn mua hai bao thuốc lá Tiểu Hùng Miêu cho ông nội cô.
Lương Chính Phong nhìn hai lồng heo dưới chân cô, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Tô Nguyệt Hòa xấu hổ cười cười, cô giải thích: “Hiếm khi gặp được thứ vừa ý.”
Heo vừa ý hay là người đàn ông vừa ý?
Hoặc là cả hai.
Lương Chính Phong không nghĩ tới Tô Nguyệt Hòa làm việc lưu loát như thế, nói mua liền mua, còn mua tận tới sáu con.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Vậy làm sao xách về đây?”
“Ngồi xe khách.”
"Sẽ để cho em mang lên xe sao?" Dù sao heo con có thể ị trên xe bất cứ lúc nào.
“Có thể, bỏ lên trên nóc xe. Cha em làm việc ở bên xe, những người kia có quen biết em nên không có vấn đề.”
Lương Chính Phong cầm đồ vật trên tay đưa cho Tô Nguyệt Hòa, anh cầm đòn gánh nói: “Anh gánh qua đó giúp em.”
Ông chú bán heo giống nhìn đến ngây người, một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi trắng, quần lính màu xanh, mang giày da đen đến gánh heo?
Nhưng mà nghĩ lại cũng không có gì không đúng, dù sao cô gái mua heo này cũng không giống là đến mua heo.
Ông chú hiếu kì hỏi: “Đây là đối tượng của cháu?”
Tô Nguyệt Hòa có chút thẹn thùng, lại tự nhiên hào phóng gật gật đầu: “Ừm.”
Ông chú cười: “Được đó được đó.”
*
Hai giờ rưỡi xe sẽ chạy, lề mà lề mề gần ba giờ mới xuất phát từ bến xe huyện thành.
Lương Chính Phong đứng ở ven đường yên lặng đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi.
Bọn họ đã hẹn, chủ nhật tuần sau sẽ cùng nhau xem phim.
Cả đoạn đường đều là đường đất, xóc nảy, lái cũng chậm, nhưng Tô Nguyệt Hòa lại không cảm giác chậm.
Cô ngồi ở vị trí phía trước đầu xe, trong đầu nhớ lại từng li từng ti buổi gặp mặt của cô và Lương Chính Phong.
Từng chút từng chút ngọt ngào từ đáy lòng dập dờn đến khóe miệng, cuối cùng nở rộ ở bên trên lúm đồng tiền nhỏ.