Chủ nhiệm Ngưu ngồi trở về vị trí của mình: “Đồng chí Tô, chỉ nói miệng thôi thì không tính là bằng chứng, cô có chứng cứ gì không? Tiểu Lâm nói cô có nhân chứng vật chứng, rốt cuộc là nhân chứng vật chứng gì?”
“Tôi đã tìm được hai nhân chứng, tất cả đều là người bị hại giống tôi, bọn họ cũng đều biết rằng chỉ cần có dược liệu tốt thì không thể cầm đến bán hết trong một lần mà phải tách nhỏ ra, nếu không Bạch Trung Dân sẽ không thu. Nhưng mọi người đều không giàu có, những lúc có được tương đối nhiều dược liệu thì cũng chỉ đành phải bán giá thấp cho Hoàng Hữu Tài. Mọi người đều biết rõ kịch bản của bọn họ, nhưng lại không có chỗ để khiếu nại cử báo.”
Tô Nguyệt Hòa lại uống một ngụm trà, sau đó mới đặt cái ly nóng hổi lên bàn.
“Hai người kia cũng cùng đội sản xuất với cô sao?”
“Không phải. Đều là người tôi gặp được lúc bán dược liệu.”
Chủ nhiệm Ngưu vỗ trán, hơi trầm ngâm: “Nhưng mà bọn họ cũng đều tự tưởng tượng ra quá trình giống như cô, đây không thể coi là bằng chứng được. Nhưng mà việc này cũng không quan trọng, chỉ cần có đủ vật chứng thì cũng đã đủ để chứng minh vấn đề. Cô nói cô tận mắt nhìn thấy Hoàng Hữu Tài cầm dược liệu của cô đến bán cho cửa hàng Trung dược của chúng tôi, vậy làm sao cô biết được thứ mà anh ta bán thật sự là dược liệu mà cô từng bán cho anh ta?”
Tô Nguyệt Hòa nhìn chủ nhiệm Ngưu, mỉm cười chớp mắt: “Bởi vì tôi vừa mới ra khỏi nhà anh ta, anh ta đã lập tức chạy đi bán cho cửa hàng Trung dược.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play