Bạch Hoan không chịu, cô ta cắn chặt răng, có lẽ đây là ý trời, cô ta vốn dĩ chỉ định đùa dai một chút, mắng chửi con nhỏ đê tiện kia vài câu, nếu đến cả ông trời cũng không muốn giúp con nhỏ đê tiện này, vì sao cô ta còn phải làm trái ý trời chứ?
“Mẹ, mẹ mau đi báo công an cho con đi! Mẹ mà không báo công an, đợi đến lúc con bắt con nhỏ đó rồi, nó lại vu khống lại cho con thì sao.”
Mẹ Bạch không muốn gây thêm chuyện phiền phức, bà ta không muốn đi: “Bạn trai của người ta là đoàn trưởng, con làm lớn chuyện lên, đắc tội với người ta thì con và gia đình chúng ta có lợi lộc gì không?”
“Mẹ cứ yên tâm đi, nếu bạn trai của con nhỏ đó là huyện trưởng hay cục trưởng gì đó thì con còn phải kính trọng nó một ít, chỉ là đoàn trưởng thôi, có liên quan gì đến con đâu chứ? Mẹ mà không báo công an, lát nữa nó vu khống ngược lại con, vậy là mẹ tự hại con gái mình rồi đó.”
Bạch Hoan đẩy mẹ cô ta đi.
Mẹ Bạch không còn cách nào khác, chỉ đành phải chạy đến đồn công an.
Tô Nguyệt Hòa đi theo Uông Tiểu Lâm lên lầu hai, đi đến trước cửa văn phòng chủ nhiệm, Uông Tiểu Lâm bảo cô đứng ở bên ngoài chờ một chút, cô ấy đi vào báo cáo trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT