"Không muốn đến thì giờ có thể quay về."
Giọng Lộ Tây Chu trầm, lạnh nhạt nhưng mang theo một sự lạnh lẽo áp bách.
Đàm Dương cười hề hề, làm động tác kéo khóa miệng lại.
Đùa chứ, hắn ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trốn ra ngoài. Hôm nay hai tiết đều là tiết cận chiến của nữ huấn luyện viên biến thái Đường Hồng, kẻ ngốc mới quay về.
Động tĩnh giữa hai người không quá lớn, nhưng Thích Cảnh bằng trực giác đã nhận ra điều gì đó, theo ánh mắt nhìn sang, vừa vặn đối diện với cái nhìn của Lộ Tây Chu.
"..."
Thích Cảnh không ngờ Lộ Tây Chu lại nhìn mình. Cậu suy nghĩ chớp nhoáng, rồi trực tiếp vẫy tay về phía Lộ Tây Chu.
Hành động chào hỏi rất tự nhiên, nhiệt tình, không hề có ý đồ gì khác, vô cùng phóng khoáng.
Nếu không biết, nhìn vẻ mặt ngây thơ đầy tính lừa gạt của Thích Cảnh, người ta thật sự có thể bị lừa.
Ví dụ như Đàm Dương đang cà lơ phất phơ bên cạnh là một điển hình.
Lộ Tây Chu mắt nhìn thẳng, lạnh lùng nhìn Thích Cảnh.
Thích Cảnh cũng không để tâm.
Phải nói là phản ứng của đối phương thậm chí còn nằm trong dự liệu của cậu.
Trong sách, Lộ Tây Chu đối với bất kỳ ai cũng vậy, lạnh lùng, thờ ơ như một cây cột cờ không có cảm xúc.
Huống hồ nguyên chủ đã làm những chuyện...như vậy, việc Lộ Tây Chu không tỏ thái độ khó chịu trước mặt mọi người đã là rất có phong độ rồi.
Chuyện tối qua thật ra không đi quá xa. Chỉ cần cậu cố sống cố chết không thừa nhận, khẳng định không phải cố tình quyến rũ Lộ Tây Chu, chuyện này vẫn còn nước xoay chuyển.
Đối mặt với sự nhiệt tình bất thường của Thích Cảnh, Lộ Tây Chu vẫn không có phản ứng gì. Nhưng Đàm Dương bên cạnh hắn lại vô cùng nhiệt tình chào hỏi Thích Cảnh.
Hoàn toàn là một kẻ thích gây chú ý.
Màn kịch nhỏ này nhanh chóng kết thúc khi bài kiểm tra tinh thần lực bắt đầu.
Lâm Hạ ở phía sau đã ăn hết "dưa", lúc này mới chịu bước tới.
"Tiểu Thích à, vừa nãy cậu ngầu bá cháy luôn! Cô gái bị ngã kia là do cậu thuê diễn đúng không, để thể hiện một khía cạnh khác của mình trước mặt Lộ Tây Chu."
Lâm Hạ ghé sát vào Thích Cảnh thì thầm trêu chọc.
Thích Cảnh: "..."
Cậu chỉ muốn lấy băng dính dán chặt cái miệng dám nói bất cứ điều gì của Lâm Hạ lại.
"Đầu óc cả ngày cứ nghĩ gì đâu không, đặt cái trí tưởng tượng này vào môn cơ giáp thì cậu cũng đâu đến nỗi lúc nào cũng đứng thứ hai từ dưới lên."
Lâm Hạ cười không biết xấu hổ: "Đấy là vì có cậu đứng nhất từ dưới lên đỡ cho tôi đó, bao giờ cậu tốt nghiệp vị trí đội sổ thì hẵng đến đây lên lớp cho tôi cái thằng áp chót này."
"Đúng rồi, nói thật nhé, đợi ngày nào đó cậu thật sự tóm được Lộ Thần, nhớ lúc đó giới thiệu Đàm Dương cho tôi. Tôi thấy Alpha Đàm Dương này khá chất lượng đấy, hơn nữa cũng tưng tửng giống tôi. Biết đâu đối phương lại yêu từ cái nhìn đầu tiên thiết kế cơ giáp của tôi thì sao."
Thích Cảnh suýt nữa thì tức cười vì những lời nhảm nhí của cậu ta.
Nếu Đàm Dương cái tên thích gây chú ý kia mà thật sự cặp với Lâm Hạ, Học viện Quân sự Lan Trạch sớm muộn gì cũng bị hai người này làm cho náo loạn.
Hai người nói chuyện vu vơ, những người phía trước cũng lần lượt bước vào phòng kiểm tra tinh thần lực.
Không lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt Thích Cảnh.
Trước đó, Tề Ninh Trạch đã dặn dò, nên Thích Cảnh không hề hoảng loạn.
Kiểm tra tinh thần lực chỉ cho phép một người vào mỗi lần, chia thành nhiều phòng tiến hành đồng thời.
Khi Thích Cảnh nghe thấy tên mình và bước vào phòng, đúng như cậu dự đoán, người kiểm tra của cậu chính là Tề Ninh Trạch.
Và người duy nhất còn lại trong phòng, trợ lý đứng cạnh lại là... Lộ Tây Chu?
Thích Cảnh nhìn chằm chằm Lộ Tây Chu với vẻ mặt lạnh nhạt bên kia hồi lâu, rồi kéo vội Tề Ninh Trạch sang một bên, thì thầm: "Chú nhỏ, tình hình gì đây?"
Tề Ninh Trạch không chút khách khí trừng cậu một cái.
"Cháu không phải vẫn luôn muốn leo lên giường Lộ Tây Chu sao? Chú trực tiếp đưa người đến trước mặt cháu rồi mà cháu còn không vui à!"
Thích Cảnh: "..."
Không phải, chú nhỏ, chú đúng là người quá tốt rồi!
"Chú nhỏ, rốt cuộc chú muốn làm gì vậy?" Thích Cảnh bị màn kịch này của Tề Ninh Trạch làm cho thật sự cạn lời.
Cậu dám chắc, con cáo già này đang nhân cơ hội dạy dỗ cậu về sự không hiểu chuyện trước đây.
Thấy lần dạy dỗ này đã đủ rồi, Tề Ninh Trạch lúc này mới bảo Lộ Tây Chu tránh ra, rồi giải thích: "Thân phận hiện tại của cháu là Alpha, nên phải do giáo viên Alpha tiến hành kiểm tra tinh thần lực cho cháu. Nhưng chú là một Omega thì buộc phải tìm một trợ lý Alpha."
Tề Ninh Trạch nói xong, liếc nhìn Lộ Tây Chu đang điều chỉnh thiết bị bên kia, giọng hạ thấp vài phần: "Lộ Tây Chu là phù hợp nhất. Từ khi sinh ra, cậu ta không ngửi thấy bất kỳ pheromone của Omega nào, nên lát nữa dù cháu có lỡ giải phóng pheromone trong lúc kiểm tra thì Lộ Tây Chu cũng không phát hiện ra đâu, cứ yên tâm."
Đây cũng chính là lý do vì sao anh có thể sắp xếp Thích Cảnh và Lộ Tây Chu chung một ký túc xá mà không chút e ngại.
Sau khi giải thích đại khái mọi chuyện rõ ràng, Tề Ninh Trạch không tiện nói thêm gì nữa, liền trực tiếp yêu cầu Thích Cảnh bước lên bục kiểm tra tinh thần lực.
"Trước đây cháu đã kiểm tra rồi đúng không? Cứ đặt tay lên quả cầu cảm ứng kia là được."
Tề Ninh Trạch dặn dò xong, liền nhường chỗ.