Tòa ký túc xá lúc này đã tắt điện, trong phòng tối đen như mực, không thể nhìn rõ mọi vật.

Thích Cảnh bắt đầu suy xét lại sự kiện xuyên sách kỳ quặc hôm nay.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Lộ Tây Chu, cậu đã biết vị nam chính này hấp dẫn đến mức nào.

Lúc đó, Lộ Tây Chu khoác trên mình bộ đồng phục tinh tế, eo thon chân dài. Toàn thân toát lên khí chất sạch sẽ, nhưng cũng lạnh lùng không thể xâm phạm, vừa đoan chính lại tự chủ.

Nhưng xét về cốt truyện, Thích Cảnh vẫn khá nể phục nam chính công này. Bất kể là tâm tính hay thực lực đều vượt xa người thường, không trách nguyên chủ lại theo đuổi Lộ Tây Chu nhiệt tình như vậy.

Tuy nhiên, Thích Cảnh không rõ các chi tiết cụ thể trong cốt truyện, nên cậu thực sự không thể hiểu nổi tại sao Lộ Tây Chu dù ghét nguyên chủ đến vậy, lại không chủ động đề nghị đổi ký túc xá.

Đợi sau khi bài kiểm tra nhỏ về tinh thần lực kết thúc, cậu vẫn nên tìm Tề Ninh Trạch bàn bạc trước. Để tránh đi theo vết xe đổ của nguyên chủ với cái kết "nhận cơm hộp". Cậu kiên quyết không dây dưa một chút quan hệ nào với những nhân vật chính này.

Thích Cảnh vừa quyết định xong, kết quả là ngay ngày hôm sau của bài kiểm tra tinh thần lực, cậu lại một lần nữa gặp Lộ Tây Chu.

Ngày hôm sau, tại khu vực kiểm tra sức khỏe.

Học viện Quân sự Lan Trạch tổ chức định kỳ kiểm tra tinh thần lực và khám sức khỏe.

Sáng sớm, các lớp học của các viện đã lục tục xếp hàng ở điểm tập trung đã định sau khi ăn sáng, lần lượt tiến hành kiểm tra theo đơn vị từng lớp.

Buổi sáng không có tiết học.

Thích Cảnh đến địa điểm tập trung của lớp mình theo nội dung mà lớp trưởng lớp Cơ Giáp 2312 đã gửi tối qua.

Lần này, có khá nhiều lớp được sắp xếp kiểm tra cùng lúc, sinh viên đứng chen chúc nhau, khiến khu vực tòa nhà thí nghiệm tắc nghẽn, đông nghịt người.

Đúng lúc này, đám đông đột nhiên xôn xao, kèm theo đó là những tiếng bàn tán ngày càng lớn.

"Mẹ ơi, Lộ Tây Chu đến rồi!"

"Ai? Kiểm tra tinh thần lực của Viện Đơn Binh không phải đã kết thúc hết từ hôm kia rồi sao?"

"Không biết, có thể có chuyện gì khác."

"A a a, Lộ Tây Chu sao lại đẹp trai như vậy chứ! Đồng phục quân sự của trường mình đẹp đến vậy hả? Sao mặc lên người cậu ta lại giống người mẫu vậy chứ."

"Có khi nào là do huân chương trên vai cậu ta đẹp hơn không!"

"Cậu mà có huân chương cũng chắc chắn không mặc ra được cái khí chất đó đâu, huống hồ cậu còn không có huân chương!"

"Lộ Tây Chu rốt cuộc là đại thần phương nào mà mặt đã đẹp kinh thiên động địa rồi, đến thực lực cũng như quái vật vậy. Cậu ta và chúng ta đều là năm nhất mà sao lại được đặc cách gia nhập Viện Đặc Chiến rồi."

Kiểm tra tinh thần lực vẫn còn một lúc nữa mới chính thức bắt đầu. Quá trình chờ đợi khá nhàm chán, sinh viên các viện hiếm khi tìm được một chủ đề thú vị để bàn tán, ai nấy đều hưng phấn đến nỗi muốn nhảy múa ngay trước mặt Lộ Tây Chu.

Thích Cảnh vừa hay đứng ở một góc khuất, cậu không có ý định xúm vào hóng hớt, nên khu vực này vẫn được xem là an toàn.

Mở quang não, sau khi gửi định vị cho Lâm Hạ, Thích Cảnh hào hứng lắng nghe những lời bàn tán đủ kiểu của những người xung quanh về Lộ Tây Chu.

Chỉ là, nói qua nói lại, không biết đã chạm phải từ khóa nào, chủ đề bàn tán bỗng nhiên dần dần thay đổi.

"Nghe nói chưa, tối qua cái tên Thích Cảnh khoa Cơ Giáp kia vậy mà lại leo lên giường Lộ Tây Chu đấy!"

"Mẹ ơi, sốc vậy sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa nghe nói tối qua Lộ Thần tức giận đến mức bùng nổ pheromone, mấy tên Alpha đứng nghe lén ngoài cửa đều bị luồng áp lực đó làm choáng váng hết cả."

"Khoan đã, tôi nhớ Thích Cảnh cũng là Alpha mà? Cậu ta... với Lộ Thần, ơ..."

"Alpha thì sao? Thích Cảnh đâu phải biến thái bình thường!"

...

Hóng hớt mà không ngờ lại hóng trúng đầu mình, Thích Cảnh nghe từng câu từng chữ mà thái dương giật thình thịch.

Vậy là tối qua cậu thậm chí còn trực tiếp từ kẻ bị vạn người ghét thăng cấp thành kẻ biến thái rồi sao?

Mà nói đi cũng phải nói lại, trong cốt truyện gốc Lộ Tây Chu không bùng phát pheromone. Tối qua cậu chẳng qua là không cẩn thận đè hắn một chút thôi mà, nam chính công đến mức tức giận làm lệch cả cốt truyện hả?

Lộ Tây Chu đúng là quá keo kiệt.

Đúng lúc Thích Cảnh đang âm thầm cằn nhằn trong lòng, một cô gái gầy yếu phía trước bất ngờ bị người bên cạnh vô tình va mạnh vào, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

"Cẩn thận!"

Thích Cảnh không kịp nghĩ nhiều, bước lên phía trước, một tay đỡ lấy cánh tay cô gái, giữ vững được cơ thể đối phương.

Động tĩnh ở đây không nhỏ, sinh viên các viện đều đồng loạt nhìn về phía này.

Nhưng khi ánh mắt đổ dồn vào Thích Cảnh, người đang ở trung tâm sự việc, ai nấy đều trừng lớn mắt.

Khoan đã, họ có phải bị hoa mắt rồi không?

Người phía trước... ai vậy?

Thích Cảnh kịp thời giữ vững được cô gái, rồi nhanh chóng buông tay, thể hiện sự tôn trọng và lịch sự.

Cô gái bị giữ lại vẫn còn hoảng loạn đứng đó, mãi lâu sau mới hoàn hồn.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai vừa cứu mình, nhưng ánh mắt khi chạm vào khuôn mặt tuấn tú pha chút sắc bén của đối phương, thì "ầm" một tiếng, cô đỏ bừng mặt.

Cô lắp bắp nói: "Cảm... cảm ơn cậu, bạn học."

"Không có gì, may mà kéo cậu một cái. Nếu không chắc lát nữa tôi cũng bị tông bay rồi."

Giọng điệu thoải mái tự nhiên của Thích Cảnh lập tức làm dịu bầu không khí có chút gượng gạo.

Những sinh viên khác đứng bên cạnh cũng cuối cùng nhận ra điều gì đó. Ai nấy đều mở to mắt, nhìn chằm chằm nam sinh đang đứng trong đám đông, vô cùng nổi bật.

Đối phương mặc chiếc áo khoác gió màu đen đồng phục giống mọi người, dáng vẻ tuấn tú, thân hình cao ráo, hai tay đút trong túi áo đồng phục, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sự sắc bén nội liễm.

Thấy ánh mắt mọi người vẫn luôn dừng lại trên người mình, Thích Cảnh im lặng một lát, dường như nghĩ ra điều gì đó. Cậu đột nhiên từ trong túi lấy ra thẻ sinh viên của mình, tự nhiên đeo vào vị trí ngực trái, nhếch miệng cười, mang theo tinh thần thanh xuân phơi phới, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:

"Thích Cảnh."

Nói xong, với chút ý trêu chọc ác ý, cậu bổ sung thêm một câu: "À phải rồi, chính là nhân vật chính còn lại trong vụ bát quái vừa rồi."

Cả đám người vừa nãy còn hăng hái hóng hớt: "..."

Cái cảm giác như bị ai đó tát một cái thật mạnh vào mặt là sao thế này?

Cùng lúc đó, một nhân vật chính khác trong vụ bát quái là Lộ Tây Chu đang đi phía sau, nhìn động tĩnh cách đó không xa, vẻ mặt vẫn thờ ơ.

Đàm Dương, người đi cùng hắn để giải quyết công việc, nhìn Thích Cảnh nổi bật như hạc giữa bầy gà ở trung tâm đám đông, không nhịn được cười nói: "Sao tôi cứ thấy Thích Cảnh có gì đó khác lạ nhỉ? Lão Lộ, cậu có thấy không?"

Cậu ta nheo mắt lại, tiếp tục tỉ mỉ đánh giá: "Giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi, nhìn kỹ thì Thích Cảnh này trông cũng khá đẹp trai đó chứ, sao hồi trước không phát hiện ra nhỉ?"

Đàm Dương cứ thế tự mình luyên thuyên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Lộ Tây Chu đã hơi lạnh đi bên cạnh.

"Nói thật, với bộ dạng của Thích Cảnh bây giờ, nếu cậu ta là một Omega thì tôi không chừng đã theo đuổi rồi! Haizz, tiếc là không chỉ là Alpha mà nghe nói còn là một kẻ biến thái nữa chứ."

"Vậy tối qua cái tên biến thái nhỏ đó thật sự leo lên giường cậu à?" Đàm Dương không sợ chết, lại ranh mãnh hỏi thêm một câu.

Lộ Tây Chu nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn sang.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play