Editor: Xuri

Thích Cẩn xem vở diễn náo nhiệt đến mê mẩn, cũng không quá ngạc nhiên khi thấy lúc Vương Tinh nhắc đến Bùi gia, vẻ mặt Thích Cảnh thoáng hiện lên chút mất tự nhiên.

“Cảnh tỷ tỷ, hôn sự lần này thật đúng là phong quang...” Bên cạnh, Thích Sáo cảm thán, vẻ mặt không giấu được nét ngưỡng mộ.

Nàng còn chưa đến tuổi cập kê, năm nay Thích gia vẫn chưa bàn chuyện hôn sự cho nàng, chỉ mới định hôn sự cho hai vị tỷ tỷ bên trên.

Nhìn các tỷ tỷ ai nấy đều đã có nơi yên ổn, nàng không khỏi nghĩ đến mấy năm sau của mình sẽ lấy người như thế nào. Một người phu quân như của Cảnh tỷ tỷ đúng là cầu cũng không được, ít ra cũng phải đừng quá thua kém phu quân của Cẩn tỷ tỷ...

Mẫu thân nàng trong phủ địa vị so với mẫu thân Cẩn tỷ tỷ còn cao hơn một bậc, mong rằng đến lúc ấy phụ thân có thể để tâm đến hôn sự của nàng hơn chút.

Nhưng mà, Thích Sáo cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Thích Cẩn nói: “Đương nhiên, hôn sự của Cẩn tỷ tỷ cũng không tệ chút nào. Triệu gia cũng là đại tộc có tiếng trong kinh, tỷ tỷ gả đến đó, nhất định cũng là phúc phận khó cầu.”

“Ừm.” Thích Cẩn gật đầu qua loa, bàn tay đặt dưới bàn, ra hiệu cho Xuân Cúc lấy khăn tay ra, lặng lẽ mang thêm hai khối điểm tâm.

Còn về phần hôn sự của Thích Cảnh...

Chỉ e đến Thích Sáo cũng không thể ngờ được...

Nếu mọi chuyện tiến triển như kiếp trước, Thích Cảnh sẽ không thể gả cho Bùi Cảnh Hành.

Bởi vì đời trước, người mà nàng gả chính là... Triệu Lân.

**

“Ai nha, nhẹ chút, ngươi bóp cổ tay ta đau quá rồi, sao mà thô lỗ vậy...”

Sau bụi cây, giọng nữ tử cười ngọt ngào vang lên có chút khó nghe rõ, Thích Cẩn giấu người trong bóng tối, vội nghiêng tai nghe ngóng.

“A Cảnh, tỷ tỷ tốt của ta... Chúng ta cũng đã một tuần không gặp, vất vả lắm mới nhân lúc mọi người xem diễn mà trốn ra ngoài hẹn hò, tỷ tỷ ôm ta thêm một chút đi mà…”

Giọng nam vang lên rất quen thuộc — không phải Triệu Lân thì còn ai vào đây nữa?

Thích Cẩn trong lòng cười lạnh. Quả nhiên là vậy.

Đời trước, sau khi nàng náo loạn một trận tại Triệu gia để hủy hôn, không lâu sau Thích Cảnh cũng giải trừ hôn ước với Bùi gia rồi gả cho Triệu Lân. Khi đó nàng chỉ nghĩ rằng Thích gia vì xoa dịu Triệu gia nên mới lấy đích nữ đổi thành thứ nữ.

Mãi đến nửa năm sau, thị nữ của Thích Cảnh vô tình để lộ, nàng mới biết thì ra hôn sự với Triệu Lân là do chính Thích Cảnh đích thân cầu xin Vương Tinh.

Thích Cảnh là người kiêu ngạo đến mức nào, lại có chỗ dựa là Vương gia, cho dù giải hôn với Bùi gia, lại mang tiếng khắc phu, nàng cũng chẳng lo không gả được. Nếu không thật lòng muốn, sao có thể đến lượt Triệu Lân lần thứ ba kết hôn?

Từ khoảnh khắc đó, Thích Cẩn đã bắt đầu nghi ngờ — có phải trước khi bàn hôn, Thích Cảnh và Triệu Lân đã âm thầm lui tới rồi?

Vừa rồi thấy Thích Cảnh lén lút chạy về phía hoa viên, nàng lập tức sinh nghi và âm thầm bám theo, quả nhiên bắt gặp hai người đang lén lút gặp mặt.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Thích Cẩn thoáng qua vô số ý nghĩ, cân nhắc có nên gây chuyện lớn, vạch trần cả hai ngay tại chỗ. Nhưng suy nghĩ một hồi, nàng vẫn đè nén lại.

Hiện tại chưa phải lúc. Tin tức từ Bùi gia còn chưa truyền tới Thích phủ, nàng không thể hành động khinh suất. Nếu sự việc lộ ra, nàng cũng không có gì để đảm bảo khiến phụ mẫu đổi ý, chỉ sợ bọn họ sẽ chỉ khuyên nhủ nàng chấp nhận chịu thiệt mà gả cho Triệu Lân.

Vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.

“Bây giờ ngươi gọi Cảnh tỷ tỷ thân thiết như vậy, đợi Thích Cẩn kia thật sự gả cho chàng rồi, không biết trong lòng ngươi còn nhớ được ai nữa?”

“A Cảnh! Nàng nói gì thế? Ta sao có thể quên nàng chỉ vì cưới nàng ta. Nếu nàng không tin, hôm nay ta sẽ về bẩm báo mẫu thân, lập tức hủy hôn!”

...

Những lời tiếp theo Thích Cẩn cũng chẳng cần nghe nữa. Chắc chắn là mấy lời lừa gạt nhơ nhớp, nàng bám vào thân cây, kiễng chân nhẹ lùi về sau. Ai ngờ mới quay người lại liền đâm vào lòng ngực một người, mùi hương thanh đạm phảng phất qua, khiến động tác nàng khựng lại.

“Ai?? Ai ở đó!”

Phía sau truyền đến tiếng quát lớn sắc bén của Thích Cảnh cùng âm thanh hỗn loạn của bước chân. Thích Cẩn chưa kịp phản ứng, đã vội vươn tay kéo người trước mặt, tay kia đè đầu người đó xuống, ép hắn cúi thấp người chạy khỏi bụi cây.

Ra khỏi hoa viên phía sau, nàng một đường kéo hắn về hướng bắc. Lo lắng người này phá hỏng việc mình, vừa ra khỏi hoa viên là nàng liền dùng tay bịt miệng hắn, sợ hắn phát ra chút âm thanh.

“Vị tiểu thư này, nếu ngươi còn kéo ta chạy nữa, e rằng ta chiều nay phải đến nha môn rồi đấy.”

Người nọ miệng bị bịt, nói năng ú ớ. Thích Cẩn lúc này mới phản ứng kịp, nhận ra bản thân vẫn đang kéo hắn chạy về hướng phòng mình, trước mắt đã gần tới cổng hậu viện.

“Thật xin lỗi, là ta đường đột.” Thích Cẩn vội buông tay, cúi đầu nhận lỗi.

Nam nữ khác biệt, thật sự là sự cố ngoài ý muốn.

Nói gì thì nói, suýt chút nữa bị nàng làm hỏng chuyện, nàng đối xử như vậy với hắn, cũng coi như miễn cưỡng có thể tha thứ…

Thích Cẩn hơi chột dạ nghĩ.

“Công tử là người nhà ai? Các công tử không phải đều đang tụ họp ở chính sảnh sao? Sao lại chạy đến hậu viện người khác?”

Người này khi nãy đứng cách nàng không xa, không biết đã nghe được bao nhiêu chuyện về Thích Cảnh và Triệu Lân...

Nếu hắn thật sự nghe được — liệu có giữ kín được bí mật?

Thích Cẩn chỉ cảm thấy đau đầu.

Chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự, nàng thật sự không muốn để nó bung bét, chỉ trách người này cố tình đi dạo lung tung trong Thích phủ, khiến nàng không thể giấu nổi chuyện kia.

Nghĩ đến đây, giọng nàng mang thêm vài phần bực bội.

**

Bùi Tu Trúc quả thực sắp bị tức cười chết rồi.

Hôm nay theo đại ca tới Thích phủ tặng lễ, bị chuốc mấy chén rượu, hắn viện cớ rút lui ra hoa viên dạo mát giải rượu. Ai ngờ vô tình lại bắt gặp “tẩu tẩu tương lai” của mình cùng nam nhân khác tư tình kinh thiên.

Chưa kịp xông lên vạch trần, thì không biết từ đâu nhảy ra một cô nương, đâm sầm vào hắn, rồi kéo hắn chạy một mạch không ngừng.

Tay nàng thật mạnh, đến giờ hắn còn thấy tê tê miệng.

Hắn đã nhẫn nhịn không nổi giận, nàng còn dám chất vấn hắn?

“Cô nương đúng thật là không biết lý lẽ…”

“Tiểu thư!”

Còn chưa nói hết câu, Xuân Cúc đã vội chạy tới.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy, ta tìm mãi... Ơ, Bùi công tử, sao ngài cũng ở đây?”

“Bùi công tử…”

Xuân Cúc rõ ràng nhận ra hai người này.

Thích Cẩn lập tức phản ứng lại: “Ngươi là… Bùi Tu Trúc?”

“Đúng vậy, Thích nhị tiểu thư.”

Bùi Tu Trúc mặc trường bào đỏ sẫm, phe phẩy cây quạt, mỉm cười nhìn Thích Cẩn — cũng từ lời Xuân Cúc mà nhận ra thân phận nàng.

Thật thú vị...

Nếu hắn nhớ không lầm, thì tên “nam nhân dã” ban nãy chính là vị hôn phu được định ra cho vị nhị tiểu thư này, đúng không?

Tỷ tỷ mình dây dưa với vị hôn phu của người ta, vậy mà người này vẫn bình tĩnh không hề lên tiếng đòi lại công bằng, lại còn kéo hắn chạy trốn...

Giờ nhìn lại, trên mặt nàng chẳng thấy chút buồn thương hay phẫn nộ.

Thật sự là... có thú vị.

Cây quạt trong tay Bùi Tu Trúc phe phẩy càng lúc càng vui vẻ — hôm nay đến Thích phủ quả là một quyết định sáng suốt.

Vừa nghe rõ thân phận hắn, Thích Cẩn liền nuốt lại lời trách mắng suýt buột miệng, người Bùi gia cho dù chỉ là người hầu cũng không phải nàng có thể đắc tội.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Thích Cẩn hít sâu một hơi, chỉnh lại tóc vừa bị rối tung vì chạy, chuyển chủ đề.

Trong lòng còn âm thầm cầu nguyện — Xuân Cúc tốt nhất là có chuyện gấp thật, để nàng còn có lý do thoát thân. Bùi Tu Trúc đã biết thân phận nàng, lại vừa rồi chứng kiến mọi chuyện...

Đúng là... một vết nhơ to tướng.

“Là phu nhân sai người đến tìm tiểu thư, nói hôm nay Triệu công tử cũng đến, bảo tiểu thư đến nói chuyện một lát.”

“Phải rồi, ta nghe phu nhân nói Triệu công tử muốn ra hoa viên dạo một vòng, tiểu thư vừa nãy từ hướng đó lại đây, có gặp qua chàng không?”

Lời vừa dứt, sắc mặt cả hai người đều biến đổi.

Thích Cẩn theo bản năng quay sang nhìn Bùi Tu Trúc, ánh mắt liền va phải ánh nhìn của hắn.

Ánh mắt hắn lướt qua búi tóc rối tung vì chạy của nàng, chốc lát sau mới dời đi.

Thích Cẩn phát hiện sắc mặt hắn cũng có phần mất tự nhiên, đoán chắc là hắn nghe thấy không ít.

Cũng đúng, chiếc mũ xanh chồng lên đầu ca ca hắn không phải chuyện nhỏ, thân là em trai của Bùi Cảnh Hành, hắn tất nhiên phải tức giận.

Chỉ là...

Sao nàng lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng cứ như đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa?

Chẳng lẽ là nàng nhìn nhầm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play