Editor: Xuri

Thích Cẩn vừa từ trên giường ngồi dậy thay quần áo, Xuân Cúc đã thở hổn hển cầm theo một đĩa vải từ ngoài cửa chạy vào.

“Sao thế, chạy trối chết như vậy, mồ hôi đầm đìa hết cả, lớp phấn trên mặt cũng trôi rồi.”

Thích Cẩn tiện tay ném cho nàng một chiếc khăn tay, ra hiệu lau giúp mồ hôi trên trán mình.

“Ta đâu phải chạy vội đến mức đổ mồ hôi! Rõ ràng là tức giận mà ra mồ hôi!”

Xuân Cúc mang cái đĩa trong tay mạnh tay đặt lên bàn một cái rầm.

“Rõ ràng chia phần là mỗi phòng hai mươi quả, sao đến lượt đại tiểu thư kia rồi, chỗ còn lại chỉ đủ dùng một tay nắm hết!?”

“Còn toàn mấy quả méo mó, nứt nẻ nữa chứ. Nhìn này, còn có cả quả bị sâu đục đây này…” Thu Mai cũng bĩu môi phụ họa.

“Tiểu thư! Các nàng đúng là quá đáng lắm rồi!” Xuân Cúc tức giận kéo tay áo Thích Cẩn.

“Được rồi,” Thích Cẩn thản nhiên nói, “Dù sao ta cũng chẳng mê ăn thứ này. Nàng ta quen thói ngang ngược rồi, chuyện như thế này thường ngày thiếu gì, huống hồ là lúc này. Vả lại, trong phủ cũng đâu thiếu cây trái, hà tất vì mấy quả vải mà tức giận ảnh hưởng đến thân thể, thật không đáng.”

Nàng không buồn bận tâm, quay sang soi gương chỉnh lại trâm cài.

Thích Cảnh là trưởng nữ dòng chính của Thích gia, nhà mẹ đẻ là họ Vương, xuất thân từ dòng dõi thế gia trâm anh. Gần như mỗi đời đều có vài người làm quan to. Nếu Thích Cẩn nhớ không nhầm, cậu của Thích Cảnh hiện giờ dù chỉ mới là quan ngũ phẩm, nhưng chẳng mấy chốc sẽ leo đến chức Thừa tướng.

Năm xưa Vương Tinh gả cho phụ thân nàng, Thích Thời Diêu, đã được xem là gả thấp. Nhiều năm qua, nhà họ Vương thế lực ngày càng vững mạnh, đến mức ngay cả phụ thân nàng trên quan trường cũng phải dựa vào nhà vợ. Thích Cảnh trở thành bảo vật của cả nhà cũng là điều đương nhiên.

So với Thích Cảnh, sự tồn tại của Thích Cẩn trong Thích phủ chỉ là mờ nhạt, nửa vời.

Mẫu thân nàng là con gái một nhà tiểu thương, đi chùa cúng bái thì tình cờ gặp phụ thân nàng. Hai người nảy sinh tình cảm, đến khi mang thai Thích Cẩn thì mẹ nàng mới biết được thân phận thật sự của ông.

Nhưng lúc đó, mọi chuyện đã thành rồi.

Cho nên Thích Cảnh nhằm vào nàng, cũng là điều bình thường. Đến khi nào Thích Cảnh không kiếm chuyện với nàng, nàng mới nghi ngờ đầu óc nàng ta có vấn đề.

Nếu là kiếp trước, có khi nàng đã bị Thích Cảnh chọc tức mà chạy đi tìm phụ thân đòi công bằng, cuối cùng lại rơi vào đúng bẫy của Thích Cảnh, bị ông mắng là đứa không hiểu chuyện.

Nhẹ thì phải quỳ từ đường, nặng thì bị cấm túc, bỏ đói. Kiếp trước nàng đã chịu đủ những hình phạt như vậy. Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn giữa hai người, phụ thân chưa từng trách Thích Cảnh một câu.

Kiếp trước nàng thật sự quá ngây thơ, lần nào cũng mắc mưu Thích Cảnh. Nhưng đã sống lại một lần, nàng sẽ không như thế nữa.

Nàng không rảnh so đo với kẻ sẽ sớm chết, càng không rảnh vì những chuyện cỏn con mà hao tổn tâm trí. Giờ nàng còn việc quan trọng hơn phải làm.

“Cũng phải thôi,” Thu Mai thở dài, “Tính tình đại tiểu thư vốn đã khó chịu, lại còn sắp gả vào nhà quyền quý, chỉ sợ sau này chúng ta càng khổ hơn.”

“Hôn phu của tiểu thư nhà chúng ta cũng đâu có kém gì!” Xuân Cúc vội vàng an ủi sợ Thích Cẩn buồn, “Nhị công tử nhà họ Triệu năm nay vừa thi đỗ Thám hoa, bao nhiêu cô nương cầu còn chẳng được. Tiểu thư nhà ta đúng là có phúc.”

“Nhịn thêm chút nữa, sang năm sau hai tháng, đại tiểu thư xuất giá rồi, chúng ta cũng được dễ thở hơn một chút.”

Nhắc đến Triệu Lân, nụ cười bên khóe môi Thích Cẩn cũng nhạt đi.

Kiếp trước, nàng cũng từng nghĩ như vậy.

Dù chưa gặp mặt Triệu Lân nhiều, không có ấn tượng sâu sắc, cũng chẳng thể nói có thiện cảm, nhưng phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, nàng cũng biết chuyện hôn sự mình chẳng thể tự quyết.

Giống như phụ thân nàng từng nói, với thân phận Thích Cẩn, nếu không nhờ ông có địa vị trong triều, sao có thể lọt vào mắt nhà họ Triệu?

Gả cho ai cũng là gả, Triệu gia cũng coi như môn đăng hộ đối, chi phí ăn mặc sau này chắc chắn không thiếu thốn, hơn nữa mẫu thân Triệu Lân khi sinh hắn mất máu nhiều, thân thể yếu, mấy năm nay chỉ ru rú trong nhà. Gả vào nhà đó, chắc cũng không phải chịu nhiều lễ nghi ràng buộc.

Nàng từng nghĩ như vậy, nên cũng không phản đối hôn sự.

Nào ngờ, trước đêm thành thân, khi nàng đi chùa cầu phúc lại tình cờ thấy Triệu Lân lén lút vào một căn nhà riêng. Hóa ra người mà phụ thân nàng khen là “giống tốt”, mẫu thân nàng ca ngợi là “đàng hoàng tử tế”, lại nuôi một người đàn bà bên ngoài.

Thích Cẩn vốn chưa từng mơ tưởng đến “một đời một kiếp một người”, tình yêu trong mắt nàng vốn chỉ là ảo ảnh như hoa trong gương, trăng dưới nước. Phụ thân nàng năm đó chẳng phải cũng từng hứa hẹn với mẫu thân nàng đủ điều sao?

Nhưng nàng vẫn nhớ rõ, lúc Triệu Lân đến cầu hôn, gương mặt hắn đầy vẻ chân thành, thề thốt chỉ có mình nàng.

Người như hắn, nói dối không chớp mắt. Đã có người ở ngoài, chắc chắn cả nhà Triệu gia còn chưa biết. Nếu để mẫu thân hắn phát hiện, nghĩ thôi cũng thấy phiền toái.

Nếu cô gái kia còn là người không biết điều, hậu viện nhà họ Triệu chắc chắn sẽ không được yên.

Người như vậy, Thích Cẩn đời này nhất định không thể gả.

Chỉ là… kiếp trước nàng đòi hủy hôn, kết quả lại rùm beng, khó coi vô cùng. Lần này, nàng phải nghĩ cách để không cần lấy ai mới là tốt nhất…

Hôm sau là sinh nhật của Vương Tinh. Phụ thân vừa mới thăng quan, con gái lớn cũng định được một mối hôn sự tốt, năm ngoái tiệc mừng thọ đã rất long trọng, năm nay lại càng rình rang.

Sáng sớm, Thích Cẩn đã bị Xuân Cúc kéo dậy khỏi giường, vừa ngáp vừa trang điểm, rồi bị kéo sang sân của Vương Tinh.

Dù nàng đã đến sớm, nhưng người đến chúc thọ Vương Tinh còn sớm hơn, từ cửa đến tận ngoài sân đều chật kín. Qua lớp cửa sổ, Thích Cẩn còn nghe rõ tiếng nịnh hót bên trong.

Nàng vỗ nhẹ tay áo, bước vào.

Cả phòng đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn nàng.

“Thích Cẩn xin thỉnh an đại phu nhân, chúc đại phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Nàng hành lễ rất mực quy củ, Xuân Cúc lập tức dâng lên hộp phấn mặt nổi tiếng mà họ mới mua ở Hồng Trang Các phía đông thành mấy hôm trước.

“Đây là thứ thiếp thân tình cờ thấy mấy hôm trước, cảm thấy rất hợp với đại phu nhân nên mua về làm quà mừng thọ.”

Vương Tinh cầm hộp phấn trên tay ngắm nghía, Thích Cẩn lại thấy xót xa trong lòng.

Chỉ một hộp nhỏ vậy mà mất gần năm lượng bạc, có khác gì bị cướp?

“Ngồi xuống đi.”

Vương Tinh gật đầu, mặt mũi thản nhiên.

Bầu không khí trong phòng yên lặng đến khó xử, nhưng Thích Cẩn chẳng mấy để tâm, liền đi thẳng ra góc phòng.

“Tỷ tỷ hôm nay đến sớm vậy?”

Ngồi bên cạnh là Thích Sáo, con gái của nhị phu nhân. Nếu nàng nhớ không lầm thì ngoại tổ của Thích Sáo cũng là quan ngũ phẩm, nhưng so với nhà mẹ đẻ của Vương Tinh thì chẳng đáng kể, cho nên Thích Sáo cũng chẳng được sủng ái mấy, thường ngày cũng chỉ quanh quẩn ở các góc khuất.

“Hôm nay dậy sớm, không có việc gì làm nên đến sớm một chút, ăn chút điểm tâm lót bụng cũng được. Chứ lát nữa người đông, chưa chắc đến lượt mình.”

Sự thật là Thích Cẩn cố ý đến sớm. Kiếp trước, chỉ vì đến trễ một khắc mà nàng đụng mặt Thích Cảnh, khiến hộp phấn mặt nàng mang đến chẳng đáng một xu trước bộ trang sức vàng ròng mà Thích Cảnh dâng lên.

Năm nay, nàng tuyệt đối không để điều đó lặp lại.

Tào Tháo vừa nhắc liền đến.

Một vị phu nhân quen mặt vừa định nói gì đó với Vương Tinh thì ngoài cửa đã có hạ nhân cất tiếng thông báo:

“Đại tiểu thư đến ——”

Chỉ bốn chữ đơn giản mà như ném một hòn đá vào mặt hồ yên ả, khiến các vị phu nhân đang ngồi đều nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

Hành động ấy vốn không hợp lễ nghi, nhưng ai cũng hiểu rõ trong lòng ——

Các nàng nịnh bợ không phải nhà họ Vương, mà là Thích Cảnh — người sắp gả vào nhà quyền quý nhất kinh thành: Bùi gia.

Cả kinh thành ai chẳng biết đến họ Bùi — không chỉ là thế gia đại tộc, năm nào cũng được triều đình ban thưởng. Trong triều, hễ nhắc đến võ tướng, thì một nửa là xuất thân từ Bùi gia hoặc là học trò của họ.

Chỉ riêng điều đó đã đủ khiến nhà họ Bùi đứng vững trăm năm không ngã.

Chưa kể, hai cậu thiếu gia của Bùi gia đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ mình…

(Còn tiếp)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play