Tiểu cô nương được nhặt về trên sơn đạo, sau ba ngày sốt cao cuối cùng cũng tỉnh lại. May mắn thay, nàng không bị sốt đến ngốc, nhưng bất hạnh thay, nàng đã mất đi ký ức của mình. Nàng quên tên, quên phụ mẫu là ai, quên cả quê hương ở đâu.
Nàng không còn cách nào để tìm đường về nhà. Có lẽ nương nàng đứng ngay trước mắt, nàng cũng không nhận ra. 
Nếu cứ thế rời khỏi y quán của lão lang trung, trong cái thế đạo này, nàng chắc chắn sẽ không sống nổi. Lão lang trung tuy không phải người hành y cứu thế, nhưng vì động lòng trắc ẩn mà cứu nàng về. Tình hình đã như vậy, gia cảnh của ông cũng không tồi, nuôi thêm một người cũng không đến mức táng gia bại sản , nên cuối cùng ông đã hảo tâm giữ cô nương này lại.
Vì cô nương này không tên không họ, thê tử lão lang trung đã đặt cho nàng một cái tên: Tiên Chi. Tiên Chi là linh chi, trong sách cỏ cây có nói nó có tác dụng cải tử hoàn sinh. Cải tử hoàn sinh ư... Thật giống với những gì đứa trẻ này đã trải qua!
Nàng đi theo họ Kim của lão lang trung, từ đó về sau, tên nàng là Kim Tiên Chi.
Sau này, khi thê tử lão lang trung giặt chiếc áo lót của Kim Tiên Chi, bà mới phát hiện điểm đặc biệt của nó: chất vải mềm mại, tinh tế, ngay cả gia cảnh khá giả như gia đình lão lang trung cũng chưa bao giờ thấy loại vải này.
Lão lang trung sau đó đã nhờ người đi hỏi thăm, nhiều năm sau ông mới biết đây là loại bông được làm từ cây ngô đồng hoa thụ ở vùng Quảng Phủ và kỹ thuật dệt lại là của người Lê tộc ở vùng Nhai Châu. Dù nhìn thế nào, đây cũng không phải là thứ mà hài tử nhà bình thường có thể dùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play