Hoa Linh hơi sững sờ, im lặng rất lâu sau đó mới đáp: “Ta biết, từ địa phủ ra đến cái khoảnh khắc đó, Hắc Vô Thường đã nói với ta rồi. Có người đã giả mạo ngươi thả ta, người bị giam ở địa ngục Đồng Trụ năm đó, còn liên lụy ngươi sau đó bị biếm trật.”
“Cho nên, ta không phải quý nhân của ngươi.”
“Thì ra đêm đó nói… Ngươi đều nghe thấy.” Hoa Linh giơ tay nhẹ nhàng đánh vào đầu nàng một cái, thảo nào: “Đều nghe thấy rồi mà còn giả vờ ngủ, đáng đánh!”
“Không có,” Song Lí giải thích: “Đêm đó ta thật sự say, ngươi nói ta cũng chỉ nghe được lơ mơ thôi, nhưng khi đó không nghĩ nhiều. Đợi sau khi ngươi bị đưa đi, ta mới phản ứng lại, đứa bé trong miệng ngươi chính là ngươi.”
“Thôi được, vậy, ngươi muốn nói gì?”
Lông mày Song Lí nhíu lại, do dự mở miệng: “Tiểu Hoa, ta vừa không phải quý nhân của ngươi, ngươi cũng không cần cứ vây ở bên cạnh ta nữa, ngươi…”
“Sao các ngươi từng người đều muốn khuyên ta rời đi?” Hoa Linh khó chịu khoanh hai tay, nói: “Vừa rồi sư phụ ngươi Thôi Sơn cũng nói câu này, bây giờ ngươi cũng nói, ai, Thôi Tiểu Lí, ta lưu lại đây thật sự không chỉ vì ngươi đâu. Ta ở đây thật sự rất vui vẻ, hơn nữa, ta vừa mới trở về, ngươi đã nói những lời này, đúng là làm ta đau lòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT