“Ừm, có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi huynh.” Mạnh Viên Viên buông tay, hơi bất mãn nhìn Thôi Sơn.
“Chuyện gì?” Thôi Sơn khó hiểu.
“Năm đó là huynh đã đưa ta đến chỗ Mạnh Thanh Sinh? Vì sao?”
Thôi Sơn nheo mắt: “Năm đó ta tìm được muội, nhưng lại không chọn mang ngươi theo bên mình, bởi vì ta muốn thoát ra khỏi quá khứ, muốn quên Chu Lí. Nhưng khi đó ta nhìn thấy muội liền không khỏi nhớ đến nàng ấy, ta sợ mình cứ mãi coi muội là nàng ấy, càng lún càng sâu, hơn nữa, Chu Lí không thích ta, ta cảm thấy muội cũng không muốn ở bên cạnh ta, nên mới giao muội cho Mạnh Thanh Sinh nuôi dưỡng. Thanh Sinh người này tuy tính tình bướng bỉnh, nhưng đối với tiểu bối đều khá tốt.”
“Đồ ngốc, Chu Lí là Chu Lí, ta là ta, sao ta lại không thích huynh chứ?” Mạnh Viên Viên dỗi nói.
Song Lí nhìn hai người cách đó không xa, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Mạnh Viên Viên kiếp trước chính là Chu Lí, thì nàng ấy và nàng cũng còn có một đoạn duyên sâu xa. Năm đó Thôi Sơn đã cầu nàng (Bạch Vô Thường) buông tha Chu Lí, người đã phạm giới vì yêu nhau với người phàm. Nàng nhìn mặt Thôi Sơn, cũng thật sự đồng tình Chu Lí, liền cho nàng ấy uống canh Mạnh Bà rồi vào luân hồi, sau đó chính nàng lại bị biếm đi địa ngục Đồng Trụ.
Nhưng Chu Lí kiếp thứ hai sống cũng không tốt, thê thê thảm thảm, trước khi chết lưu lạc thành ăn mày, ốm đau quấn thân, cũng coi như đã chịu phạt ở nhân giới thay cho ở địa phủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play